42762.txt
Lục Dung Nhan lấy áo khoác treo trên giá xuống định rời đi, vừa bước đến cửa thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra, hai người lập tức chạm mặt nhau.
Lục Ngạn Diễm nắm lấy bàn tay của Lục Dung Nhan.
Người đến đúng là tên đàn ông khốn kiếp đã để cô chờ suốt một tiếng đồng hồ!
Lục Dung Nhan muốn rút tay ra khỏi tay anh:
Sao hả? Rốt cuộc cũng làm xong xuôi nên chịu đi rồi à?
Làm xong cái gì cơ?
Lục Ngạn Diễm nhấn mạnh chữ ‘làm’ kia.
Lục Dung Nhan đỏ mặt chột dạ, cô ho khan một tiếng:
Lục Ngạn Diễm hừ lạnh một tiếng, kéo tay của Lục Dung Nhan bước ra ngoài:
Chồng của em còn chưa đến mức ngay cả chị dâu của mình cũng hốt đâu!
Ối chà! Hóa ra viện trượng Lục vẫn còn tiết tháo đến vậy cơ à!
...
Lục Ngạn Diễm quay đầu lại trừng cô một cái.
Lục Dung Nhan cười lớn, đột nhiên nhớ đến một chuyện:
Lục Dung Nhan thật sự không nén nỗi lòng tò mò, muốn xác nhận chuyện này với anh.
Lục Ngạn Diễm quay đầu lại nhìn cô với vẻ thản nhiên:
...
Nỗi mong chờ của Lục Dung Nhan vỡ tan tành:
Đúng vậy! Tôi đã bảo mà! Anh làm gì tốt bụng đến thế!
Ừ! Nên để em bị dính mưa luôn cho rồi!
...
Nói vậy là anh cố ý đi tìm mình thật ư?
Lục Ngạn Diễm quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lại siết chặt tay cô hơn, bỗng nhiên cô lại nghe anh nghiêm giọng nói:
Giọng điệu gì thế này, ra dáng chồng của cô ghê nhỉ!
Lục Dung Nhan còn định vặc lại, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét thất thanh của y tá vang lên ở cuối hành lang!
Lục Ngạn Diễm và Lục Dung Nhan đều giật mình nhìn lại.
Lục Ngạn Diễm vội hỏi cô y tá kia.
Cô Khúc! Cô Khúc cắt cổ tay tự sát!
!
Lục Dung Nhan cảm thấy đầu mình ong ong, tựa như sấm đánh ngang tai.
Đợi đến khi cô hoàn hồn thì người đàn ông bên cạnh đã buông tay cô chạy về phía phòng bệnh của Khúc Ngọc Hi từ lâu rồi.
Lục Dung Nhan chạy theo, vừa chạy vừa hỏi y tá:
Giọng cô bất giác cũng trở nên run rẩy.
Tự sát? Không chịu tiếp nhận trị liệu ư?
Khi nãy rốt cuộc Lục Ngạn Diễm đã nói gì với Khúc Ngọc Hi mà khiến cho cô ta tự sát, từ chối chữa trị thế này chẳng phải đang ép Lục Ngạn Diễm thỏa hiệp hay sao?
Lục Dung Nhan chạy nhanh đến phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu chỉ toàn tiếng khóc và thở dốc của Khúc Ngọc Hi:
Lục Dung Nhan đến gần phòng cấp cứu, mấy bác sĩ bên trong đang luống cuống tay chân nhìn hai người đang dính lấy nhau bên bàn mổ.
Khúc Ngọc Hi mặt mày trắng bệch dựa vào lòng của Lục Ngạn Diễm, đôi mắt sưng đỏ, đôi môi cũng tím tái đi. Hai tay của cô ta siết chặt vai của Lục Ngạn Diễm, máu tươi nhỏ xuống thấm ướt áo của Lục Ngạn Diễm, sau đó nhỏ xuống đất, đọng lại thành một vũng.
Trên mặt của Lục Ngạn Diễm cũng dính đầy vết máu, phần ngực áo đã ướt đẫm máu tươi. Một tay của anh nắm chặt bàn tay bị thương của Khúc Ngọc Hi, tay còn lại thì đỡ eo của cô ta như muốn kéo cô ta lên bàn mổ. Nhưng vì cô ta không chịu phối hợp nên anh đành phải vừa nắm cánh tay bị thương của cô ta vừa lên tiếng trấn an:
Nói xong lại quay sang ra lệnh cho mấy bác sĩ đang đứng lóng ngóng bên cạnh:
Còn đứng ra đấy làm gì? Qua đây giúp đi.
Các người đừng có qua đây!
Khúc Ngọc Hi hét lên, sau đó xua tay, thấy vậy, mấy bác sĩ kia đành phải dừng lại nhìn Lục Ngạn Diễm.
Khúc Ngọc Hi lại khóc rống lên:
Mấy bác sĩ kia nhìn Lục Ngạn Diễm với vẻ khó xử, anh cúi đầu nhìn cổ tay đầy máu của Khúc Ngọc Hi, chân mày nhíu chặt:
Anh trầm giọng ra lệnh.
Mấy bác sĩ nghe vậy đều lần lượt đi ra, Lục Dung Nhan nhìn hai người đang ôm nhau ở bên cạnh bàn mổ, môi mấp máy vài cái, cũng định xoay lưng đi theo những người khác.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu đầy thảm thiết của Khúc Ngọc Hi:
Cái con khỉ gì đây?
Trong lòng Lục Dung Nhan cảm thấy căng thẳng, cô dừng bước quay người lại. Khúc Ngọc Hi đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ dữ tợn, thù hận trong mắt đủ để hóa thành một thanh kiếm sắc đâm xuyên người cô.
Lục Dung Nhan cố gắng đón nhận ánh mắt của cô ta một cách bình tĩnh nhất có thể:
Thứ lỗi cho cô, cô không thể nói chuyện bình thường với cô ả này được.
Lúc này vũng máu trên đất ngày càng lan rộng hơn, chảy thẳng đến dưới chân của Lục Dung Nhan.
Lục Ngạn Diễm siết chặt tay của cô ta:
Có chuyện gì thì để sau hãy nói, bây giờ cầm máu trước đã, cô mà còn nói nữa thì sẽ mất nhiều máu hơn đấy!
Không! anh Ngạn Diễm!
Khúc Ngọc Hi thở dốc, giọng nói lạnh đến thấu xương:
Nhìn vũng máu đang trải rộng dưới đất, Lục Ngạn Diễm nheo mắt lại:
Chỉ cần tôi làm được thì nhất định sẽ đồng ý!
Anh không gạt em đấy chứ?
Không đâu!
Lục Dung Nhan vẫn cứ đứng im ở đó, nhìn gương mặt đầy thù hận của Khúc Ngọc Hi, cô chắc chắn điều kiện của Khúc Ngọc Hi có liên quan đến cô.
Quả nhiên.
Khúc Ngọc Hi chỉ tay về phía cô, cắn răng nói:
Lục Dung Nhan cũng chẳng thấy bất ngờ trước điều kiện này.
Nhưng khi cô ta nói ra miệng thì trái tim cô vẫn se thắt lại.
Không thể không nói, Khúc Ngọc Hi cô đúng là đủ đê tiện!
Lục Dung Nhan ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, đúng lúc đôi mắt sâu lắng của anh cũng nhìn về phía cô. Đôi mắt của anh sâu thẳm như một cơn gió lốc, ngay khi tầm mắt của cả hai đối diện nhau thì Lục Dung Nhan có ảo giác như linh hồn của mình bị hút vào đó.
Cô lập tức cảm thấy lồng ngực nặng trĩu.
Không nhìn anh thì thôi, vừa đối diện với tầm mắt của anh thì cô lại có cảm giác khó chịu.
Lồng ngực như bị người ta nện cho một búa.
Thật ra dù anh không nói thì cô cũng thừa biết đáp án!
Giữa bọn họ cuối cùng cũng phải có một kết thúc!
Cô nên thấy mừng mới đúng, chẳng phải cô vẫn luôn muốn được ly hôn với anh ư? Nhưng sao bây giờ tim cô lại đau thế này?
Lúc này thay vì chờ anh quyết định, nếu để chính cô nói ra kết quả thì liệu trái tim cô có bớt đau đớn hay không?
Rốt cuộc vẫn là Lục Dung Nhan đồng ý trước, phá vỡ sự im lặng giữa bọn họ.
Cô nhìn Lục Ngạn Diễm với ánh mắt hờ hững, giọng điệu lạnh lùng như thể chẳng quan tâm gì:
Đôi mắt đen láy của Lục Ngạn Diễm đột nhiên trở nên âm trầm, trên mặt như bị sương giá bao phủ, tầm mắt bén nhọn như đao, nhìn chằm chằm vào cô. Anh nhíu chặt mày, quai hàm bạnh ra, đôi môi mỏng mím chặt lại, hồi lâu sau anh mới cất lời:
Chỉ một câu ngắn ngủi thôi lại lạnh lẽo như băng giá ngàn năm.
Chỉ một chớp mắt đã đóng băng trái tim của Lục Dung Nhan lại.
Được thôi, như ý em.
Rốt cuộc thì anh cũng đồng ý!
Cô được giải thoát rồi!
Cô đã được giải thoát thật sự rồi, nhưng vì sao ngay giây phút xoay lưng lại đó cô vẫn không kềm được nước mắt chứ?
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Lục Ngạn Diễm nhíu mày ngồi im trên ghế, môi mỏng mím chặt, trên mặt chẳng chút cảm tình gì, Lục Dung Nhan đứng phía xa nhìn sang chỉ thấy anh giống hệt một bức tượng chết.
Cô bước tới, đưa hai tờ giấy ra trước mặt anh, nội dung ập thẳng vào mắt anh: đơn ly hôn.
Lục Dung Nhan thản nhiên nói, cố gắng để cho giọng điệu của mình không để lộ chút tâm tình nào.
Lục Ngạn Diễm ngước mắt nhìn côt một cái, sau đó vươn tay nhận lấy tờ đơn ly hôn kia xem lướt qua một lần, tiếp theo lại nhếch môi cười khẩy:
Lục Dung Nhan lại đưa một cây bút cho anh:
Xem ra lần này cô nên cảm ơn Khúc Ngọc Hi mới đúng, nếu như không có cô ta thì Lục Ngạn Diễm sẽ không đồng ý ly hôn nhanh như thế!
Nhưng sự thật lại không đơn giản như những gì cô nghĩ.
Lục Ngạn Diễm nói xong, chẳng những không nhận lấy bút mà còn xé vụn tờ đơn ly hôn của cô, sau đó ném thẳng vào chiếc thùng rác bên cạnh.