Cô cuối đầu, uống một ngụm lớn.
Này! Nóng~
Phụt~
Lâu Tư Trầm còn chưa nhắc nhở xong, trong miệng ngậm một ngụm trà gừng của Mộ Sở đều phun ra ngoài hết.
Cô nóng đến nước măt cũng muốn trào ra.
Lâu Tư Trầm nhìn bộ dạng đáng thương nước mắt chực trào của cô, chỉ cảm thấy trong lòng xoắn lại, cứ như là bị ai dùng sức đám mình mạnh một cái:
Còn chưa kịp nhắc nhở em! Rõ ràng là còn bốc hơi nóng, cũng không biết thử trước! IQ đâu rồi? Càng lớn càng giảm hã, có phải không? Đưa lưỡi ra đây, tôi xem, có bị phỏng không?
Bị phỏng rồi......
Mộ sở đưa lưỡi ra, mắng chửi một tiếng:
Lâu tư Trầm giữ lấy cằm của cô, cuối xuống, nghiêm túc kiểm tra lưỡi cho cô, Nhưng lông mày lại chau lại, thần sắc cũng nghiêm túc hơn:
Nhất định là phỏng đến nổi bong bóng rồi!
Không sao.
Mộ Sở rụt lưỡi về:
Lâu Tư Trầm thần sắc không đổi nhìn cô một cái, sau đó đi vào phòng ngủ.
Mộ Sở không biết hắn muốn làm gì mà đi rồi, cũng không có tâm muốn biết, bởi vì lúc này đầu lưỡi cô rất đau.
Cô không ngừng đong đưa cái lưỡi của mình, thử làm cho nó bớt đau, cho đến khi Lâu Tư Trầm lần nữa quay lại, trong tay hắn còn cầm thêm một ly nước đá lạnh.
Lâu Tư Trầm cẩn thận nhắc nhở cô một câu rồi đưa ly nước trong tay cho cô.
Mộ Sở cảm động vì sự tỉ mỉ của hắn.
Cầm lấy ly nước, cô ngửa đầu uống một ngụm vào miệng.
Không nuốt, cuỗng không dám nuốt.
Lâu Tư Trầm cứ đứng một bên chau mày nhìn cô, không nhịn được lại nhắc nhở cô:
Mộ Sở ngậm nước, gật đầu, trông rất ngoan.
Lâu Tư Trầm ngồi xuống sô pha đối diện cô, nhăn mày nhìn cô hỏi:
Mấy năm nay em một mình làm sao mà sống được vậy?
......
Lời nói của Lâu Tư Trầm, khiếng trái tim mẫn cảm của Mộ Sở nhói đau.
Sáu năm trước, cô làm sao mà trải qua, ngay cả cô cũng không dám nghĩ lại.
Mỗi lần nhớ đến, đều có cảm giác rất đau!
Lâu Tư Trầm cũng cảm thấy được sự thay đổi trên gương mặt của Mộ Sở, hắn giãn lông mày ra, đưa tay, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình:
Mộ sở miệng ngậm một ngụm nước, nghĩ đến hắn đạc biệt chuẩn bị trà gừng cho mình, mà ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Lâu Tư Trầm lại như thói quen, đưa tay kéo cô ngồi lên chân hắn, hắn từ phía sau ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô, đầu dựa vào ngực cô, tay năm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà đùa giỡn.
Trái tim mẫn cảm của Mộ Sở không ngừng đập loạn.
Có trời mới biết, cô thích cái cảm giác được hắn ôm lấy tỏng vòng tya như vậy đến nhường nào.
Ngực của hắn, vững chắc như vậy, giống như một ngọn núi to, để do cô dựa dẫm vào, cho cô một cảm giác an tâm mà lại ấm áp.
Nếu như có thể, cô muống mình được ở trong ngọn núi này, ở suốt đời!
Suốt đời......
Giấc mơ xa xỉ như vậy!
Nằm mơ giữa ban ngày!
Tim Mộ Sở cũng không rõ ràng được nữa.
Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn của Lâu Tư Trầm.
Mộ Sở ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen sâu lắng của hắn, tim Mộ Sở rung nhẹ, cổ họng động một cái, nước trong miệng cũng bị cô nuốt hết vào.
Lâu Tư Trầm chau mày, nắm lấy cằm của cô, trừng mắt nhìn cô.
Em nuốt nước xuống rồi?
......
Mộ Sở kích động, quên mất luôn.
Dường như Lâu Tư Trầm có chút tức giận.
Mộ Sở tình ngay lý gian, không dám lên tiếng, cuối đầu uống ly trà gừng trong tay mình.
Lần này trà gừng đã ấm rồi, lúc uống vừa đúng nhiệt độ.
Mộ Sở cũng không biết Lâu Tư Trầm cũng lắm lời như vậy, cô ngước đầu lên nhìn hắn:
Chủ nhiệm Lâu, anh bây giờ thật lắm lời......
......
Lâu Tư Trầm đưa tay nhéo lỗ tai cô:
Em còn có lý?
......Không có.
Mộ Sở không dám cãi lại hắn, liền chuyển chủ đề nói:
Anh còn chưa nói, 6 năm trước anh trải qua như thế nào?
Muốn đổi đề tài?
Lâu Tư Trầm nhìn một cía đã nhìn thấu cô.
Mộ Sở có tật giật mình chu chu mỏ.
Lâu Tư Trầm mở miệng cắn nhẹ lấy vành tai mẫn cảm của cô một cái:
Hắn nói, rồi tăng thêm lực đạo cắn Mộ Sở sâu hơn, khàn giọng nói tiếp:
Hắn nói thẳng ra, những lời nói đó khiếng cho trái tim của Mộ Sở cũng muốn dựng đứng lên.
Nhưng cô nên vui chứ? Ít ra, hắn còn nói ra rất rõ ràng với cô, không phải sao?
Chỉ như vật thôi mà tim Mộ Sở dường như nếm trải hết tất cả ngũ vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn, mùi nào cũng có.
Cô quay đầu, đôi mắt ảm đạm nhìn vào Lâu Tư Trầm, nhướng mày lên, ép bản thân cười một cái:
Cho nên bây giờ chỉ là chơi đùa mà thôi?
Em cảm thấy sao?
Lâu Tư Trầm không trả lời, mà hỏi ngược lại cô.
Ánh mắt so với lúc nãy, còn sâu lắng hơn, sắt mặt thì từ đầu đến cuối vẫn vậy, không thay đổi.
Càng như vậy, Mộ Sở càng nhìn không thấu tâm tư của hắn.
Bên miệng Mộ Sở vẫn là nét cười nhẹ nhàng như vậy.
Cô biết nụ cười này trông rất gượng gạo.
Nhưng cô đã quen với lấy nụ cười che lấp đi nỗi đau, quen với lấy nụ cười để giấu đi sự hoảng laojn trong tim.
Cô cười nói:
Nhưng mà, hắn chơi, chơi cũng quá nghiêm túc rồi!
Khiếng cho cô, có rất nhiều lần ảo tưởng, dường như bản thân mình đang được hắn nâng niu trong bàn tay vậy!
Mộ Sở nói xong, lại ngửa đầu lên uống một hớp trà gừng.
Lúc này, trà tỏng tay cũng đã nguội đi, giống như tim cô ngay lúc này.
Dường như bụng dưới của cô, cũng bắt đầu đau âm ỉ trở lại.
Nhưng đột nhiên, cô cảm thấy đầu vai đau nhói......
Là Lâu Tư Trầm đã mạnh mẽ mà cắn cô một cái.
Hơn nữa, vết cắn này, dùng hết mười phần khí lực, đâu đến Mộ sở toát mồ hôi.
Nhưng cô cắn răng, không chịu la đau.
Cô không la đau, thì nỗi đau trên vai của cô lại đau thêm rất nhiều.
Mộ Sở đau đến nhăn mày lại, cuối cùng, nhịn không được mà cũng mở miệng:
......Đau.
Em còn biết đau sao?
Lâu Tư Trầm giọng khản đặc nói, âm thanh lạnh lẽo vang lên còn mang theo một chút mỉa mai.
Mộ Sở cũng có chút bực dọc:
Lâu Tư Trầm quay người cô lại, để cô đối diện với mình, giây tiếp theo, hắn chưa đợi Mộ Sở phản ứng lại, đột nhiên đưa tay, thô lỗ kéo áo tắm trên người cô ra.
Mộ Sở cảm thấy trước ngực mình lạnh lẽo, sau đó......
Bên ngực phải đau lên, Lâu Tư Trầm hiển nhiên đang dùng sức mà cắn một cái.
Hắn cắn rất mạnh, trực tiếp thấy máu chảy ra, Mộ sở đau đến lắm lời, nước mắt bị ép trào ra. Cô bực đến đưa tay ra đánh hắn, dùng lực đẩy hắn:
Lâu Tư Trầm ngước đầu lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo:
Trong lời nói đầy sự châm biếm, Mộ SỞ không phải nghe không hiểu.
Nước mắt ấm ức của cô liền bị ép trào ra ngoài:
Mộ Sở tức giận đến đấm vào ngực cura Lâu Tư Trầm, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Cô không biết là do mình quá ấm ức, hay là do trước ngực quá đau nữa....
Lâu Tư Trầm đưa tay giữ lấy nấm tay của cô, lạnh mawth nói:
Càng ngày càng thô lỗ rồi!
Đúng! Em chính là thô lỗ! Em cái gì cũng không tốt! Làm cái gì anh cũng không thích!
Mộ Sở tức giận rút tay từ trong tay hắn ra, bỏ tách trà trong tay xuống, đứng dậy muốn đi:
Lâu Tư Trầm lại đưa tay, kéo cô quay về lại trong lòng mình, khóa chặt cô lại ytrong lòng, Mộ Sở vốn không thoát ra được.
Mộ Sở có chút tức giận.
Nhưng cô không biết cô tức giận ở chỗ nào, bị cắn hai cái sao? Hay là vì...... hắn nói, hắn chỉ chơi đùa mà thôi?
Hiển nhiên, là do vế sau.
Mộ Sở không muốn thừa nhận, nhưng lại không lừa được bản thân mình.
Cô quan tâm, chính là lời nói đó của hắn......
Chơi đùa mà thôi!
Rõ ràng đây là cách mà họ bên nhau, cũng là kết cục tốt nhất, cô tại sao phải tức giận, phải quan tâm?
Cô tiếp cận hắn, chỉ là vì muốn có một đứa con thôi sao?
Không lẽ, vẫn là vì yêu?
Đôi mắt đen sâu của Lâu Tư Trầm nhìn vào cô, do dự một hồi rồi ôm cô lên đi thẳng đến giường:
Lâu Tư Trầm ôm lấy cô, kéo chăn lên, rồi cùng nằm xuống với cô.
Một cánh tay còn ôm lấy Mộ Sở, không buông, còn một cánh tay xoa xoa bụng giúp cô, hỏi:
Bụng đỡ hơn chưa?
Anh chỉ muốn chơi đùa mà thôi, vậy thì cần gì quản em nhiều như vậy?
Mộ Sở rất lo sợ, sợ sau khi hắn bỏ đi, mà bản thân lại không cẩn thận động tâm mất.
Tay của Lâu Tư Trầm trượt từ bụng cô lên đến cằm cô, bóp nhẹ một cái, cuối cùng, cái gì hắn cũng không nói, chỉ nói: