Thật Quách Đại Lộ không còn biết ra làm sao nữa.
Người ta vì già, nên cố làm cho trẻ, từ dáng đi cách đứng, từ giọng nói tiếng cười, cho đến áo quần son phấn, nhất nhất cũng đều cố làm cho trẻ được phần nào hay phần ấy, nhiều khi nhìn thấy đến tội nghiệp cho những người già muốn trẻ ấy.
Đằng này, một cô gái mười tám, mười chín mà lại hút thuốc, dùng gậy đầu rồng, cho người đấm bóp, lại còn tô son trát phấn để giấu vẻ thanh xuân, đúng là chuyện chỉ có trời mới hiểu.
Cô gái áo xanh từ từ đứng dậy bước xuống.
Quách Đại Lộ chầm chậm thụt lụi...
Bây giờ, khi thấy toàn bộ nghĩa là thấy vẻ mặt tướng đi, Quách Đại Lộ xác nhận cô gái này chỉ chừng mười sáu tuổi.
Càng xác nhận rõ ràng, Quách Đại Lộ càng khủng khiếp, hắn cứ thụt lùi.
Cô gái áo xanh nhích tới.
Quách Đại Lộ chưa nghĩ chuyện giao đấu, hắn đang băn khoăn không hiểu sao một cô gái nhỏ xíu như thế mà lại có thể thu phục được những tên mọi hung hãn? Tại sao cô ta lại có thù với Nam Cung Xú, một con người đã thành danh hơn hai chục năm nay?
Thanh danh và kiếm pháp của Nam Cung Xú đâu phải nhỏ nhoi, thế tại sao lại sợ một cô gái như thế này?
Quách Đại Lộ quả tình không làm sao có thể nghĩ ra, nhưng bây giờ thì hắn cũng không còn thì giờ để nghĩ.
Cô gái thật nhỏ, thật đẹp, nhưng thần thái hung hãn dị thường, cô ta nhìn Quách Đại Lộ y là cọp nhìn mồi :
Quách Đại Lộ đáp :
Cô gái áo xanh lạnh lùng :
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Cô gái áo xanh gặn lại :
Quách Đại Lộ đáp :
Hắn nói thật, cô gái này nhỏ tuổi và đẹp thật, nhưng nếu bảo hắn chọn cô ta làm vợ, nhất định hắn lắc đầu.
Cô gái áo xanh hỏi :
Quách Đại Lộ đáp :
Cô gái áo xanh nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Cô gái áo xanh nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Cô gái áo xanh gật đầu :
Quách Đại Lộ hỏi :
Cô gái áo xanh đáp :
Quách Đại Lộ nói :
Cô gái áo xanh hỏi :
Quách Đại Lộ đáp :
Cô gái áo xanh chận hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Cô gái áo xanh hỏi :
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Cô gái áo xanh gặn lại :
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Cô gái áo xanh xồm tới :
Quách Đại Lộ thụt lui :
Cô gái áo xanh cười nhạt :
Quách Đại Lộ cũng gượng cười :
Cô gái áo xanh bĩu môi :
Quách Đại Lộ chợt nghe hơi lạnh lưỡi :
Cô gái áo xanh nói :
Quách Đại Lộ nghe lạnh nơi xương sống, hắn chưa kịp nói thì chợt nghe phía sau có tiếng :
Không phải Yến Thất mà là tiếng của Lâm Thái Bình.
Đêm thật lạnh, không biết Lâm Thái Bình ra đến bao giờ, mặt hắn tái mét.
Cô gái áo xanh hỏi :
Lâm Thái Bình nói :
Cô gái áo xanh hừ hừ :
Lâm Thái Bình nói :
Cô gái áo xanh gằn giọng :
Nàng khẽ xoay mình, cây gậy đầu rồng đã ghim thẳng vào ngực Lâm Thái Bình theo thế “Phân Hoa Phất Điểu”...
À, nàng dùng kiếm pháp.
Kể cũng lạ, cầm gậy mà lại dùng kiếm pháp, cái đó rất ít thấy.
Nhìn đường kiếm bay tới yết hầu Lâm Thái Bình, Quách Đại Lộ gần như nghẹt thở, đường kiếm của cô gái thật là hiểm ác...
Lâm Thái Bình vụt chồm người tới trước, chân hắn bước dài và tay hắn chụp ngay chiếc gậy rút lên.
Reng!
Thanh kiếm cô gái vừa chúi xuống, cây gậy của Lâm Thái Bình vừa hất lên theo đà rút hai món vừa chạm vào nhau, thanh kiếm cắm luôn vào cây gậy y như người ta tra gươm vào vỏ.
Cô gái nhảy vọt lên, mặt dầu, chân chưa hề chạm đất và cô ta nhảy đứng lên chiếc cán.
Cô ta trợn mắt nhìn Lâm Thái Bình sửng sốt...
Quách Đại Lộ cũng sửng sốt luôn...
Khi rút cây gậy lên, đứng ngoài nhìn vào, không thấy hắn hướng về mũi kiếm lại vừa vặn chui vào, chỉ cần một ly thôi, mũi kiếm cũng đủ ghim vào ngực hắn.
Hình như kiếm pháp của cô gái áo xanh từ chuyện biến chiêu cho đến phương vị tấn công, hắn như thuộc nằm lòng, bởi vì nếu không, nhất định không làm sao đón nhanh như thế được.
Lâm Thái Bình phóng cây gậy cắm y lên mặt đất và quay mặt bỏ đi.
Cô gái áo xanh vụt kêu lên :
Lâm Thái Bình lạnh lùng :
Cô gái áo xanh cắn môi :
Hình như nàng vừa bị một chuyện gì kích động, nàng nói rung rung và tay chân cũng rung rung...
Lâm Thái Bình hơi do dự, nhưng rồi cũng chầm chậm quay mình trở lại :
Cô gái áo xanh ngập ngừng :
Lâm Thái Bình nói :
Cô gái áo xanh hỏi :
Lâm Thái Bình chận ngang :
Cô gái áo xanh dậm chân :
Lâm Thái Bình đáp :
Môi cô gái áo xanh xanh lè, giọng cô rung rung :
Lâm Thái Bình nói :
Cô gái hỏi :
Lâm Thái Bình nói :
Cô gái hỏi :
Lâm Thái Bình nói :
Mắt cô gái đỏ hoe :
Giọng cô ta càng lúc càng nghẹn ngào, cũng quên luôn chuyện đi kiếm Nam Cung Xú, cô ta nhún chân vút thẳng khỏi vòng tường.
Những kẻ theo hầu, chỉ nháy mắt cũng rút đi mất hết.
Còn lại chỉ là những đóa hoa rực rỡ và tấm thảm màu hồng.
Đêm đã khuya quá rồi.
Không có ánh đèn, cho nên không nhìn thấy rõ mặt Lâm Thái Bình.
Có nhiều việc không tiện hỏi, mà cũng không cần phải hỏi.
Qua một lúc khá lâu, Lâm Thái Bình chợt quay lại vòng tay :
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
Lâm Thái Bình nói :
Quách Đại Lộ cười :
Lâm Thái Bình thở ra :
Hắn chầm chậm quay mình và chầm chậm bước vào nhà.
Quách Đại Lộ nhìn theo dáng dấp mảnh khảnh của Lâm Thái Bình, lòng hắn chợt nghe hơi thèn thẹn...
Hắn không hỏi vì hắn đã đoán biết cô gái áo xanh ấy là ai rồi, hắn hiểu rõ hơn cái mà Lâm Thái Bình đang nghĩ.
Có lẽ chuyện này chính hắn giấu Lâm Thái Bình, chứ không phải Lâm Thái Bình giấu hắn.
Lần trước, khi hắn và Yến Thất gặp mẹ của Lâm Thái Bình, cho đến bây giờ, hắn vẫn giấu không cho Lâm Thái Bình hay biết.
Cho dầu đó là ý tốt, nhưng ít nhiều gì cũng là chuyện không thật với bạn, do đó Quách Đại Lộ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Từ trước đến nay, hắn không hề giấu bạn chuyện gì, bất cứ nguyên nhân quan hệ nào, hắn cũng không hề viện dẫn ra để làm cái chuyện giấu quanh.
Ngọn gió mạnh thổi qua, những cánh hoa rơi trên tấm thảm hồng bay nhẹ.
Quách Đại Lộ nghe tiếng của Yến Thất :
Quách Đại Lộ gật đầu.
Tự nhiên hắn đã đoán chắc nàng là vị hôn thê của Lâm Thái Bình và chính Lâm Thái Bình không bằng lòng như thế nên sữa soạn đám cưới là hắn trốn đi.
Yến Thất thở ra :
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ liếc nhanh vào mặt Yến Thất, nhưng thấy vẻ mặt Yến Thất nghiêm trang nên hắn cũng không cười, hắn nói :
Yến Thất nhìn hắn bằng đuôi mắt :
Quách Đại Lộ cười :
Yến Thất nhướng mắt :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nhoẻn miệng cười, hắn cúi đầu lách ngang qua Quách Đại Lộ và đi thẳng lại góc tường...
Đó là phía góc vườn hoa, mẩu đơn thược dược hiện đang nở rộ...
Yến Thất vuốt những giọt sương động trên cánh hoa, thật lâu, hắn quay lại vừa vặn bắt gặp tia mắt của Quách Đại Lộ cũng đang hướng về phía hắn.
Hắn cau mày nhè nhẹ :
Quách Đại Lộ chợt ngập ngừng :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ cười :
Yến Thất đỏ mặt, nhưng lại cố làm bộ vênh váo :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ ngơ ngẩn một lúc khá lâu, trong ánh mắt hắn chợt có nhiều u ám, làm như một người quả thật cảm thấy mình quá nhiều chứng... nan y.
Yến Thất bật cười :
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
Yến Thất hỏi lại :
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ cau mặt :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ lắc đầu :
Yến Thất cũng lắc đầu :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ cau mặt :
Yến Thất gật đầu :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất gật đầu :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất gật đầu :
Quách Đại Lộ bật cười :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Hắn thở ra và nói tiếp :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất gật đầu :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ hỏi :
Yến Thất nói :
Quách Đại Lộ thở dài :
Yến Thất lắc đầu :
Hắn nói tiếp bằng một giọng thật dịu :
Quách Đại Lộ nói :
Yến Thất hỏi :
Quách Đại Lộ đáp :