Trong màn sương đêm có một già một trẻ đang tranh cãi. Ánh trăng sáng vằng vặc lách mình qua khẽ lá, dựa cành những cây cổ thụ chọc trời, lẳng lặng lắng nghe hai người trò chuyện. Lão nhân ngồi thư thái trên cỗ quan tài, thiếu niên xếp bằng ngồi trên mặt đất.
Không còn máu, không còn xác chết! Tất cả tựa như ảo mộng của sương khói. Chỉ có Cửu U Thất Sát Nha trên tay của Tịch Diệt đạo tổ là minh chứng cho sát nghiệp của A Nhất.
Nỗi sợ sệt hiếm có hiện lên trong mắt của lão.
A Nhất trộm nhìn con dao đen kịt, bén nhọn dài chừng hai gang tay, rộng ba ngón tay. Khi đã chắc chắn đó chính là dao cắt thịt của mình, A Nhất mới dám lên tiếng:
A Nhất gật mạnh đầu tựa như đang thú tội. Dẫu là lúc ấy tâm thần hắn không được tỉnh táo đi chăng nữa thì người đúng là do hắn giết.
Tịch Diệt đạo tổ thở dài tiếc hận:
Lão cầm Cửu U Thất Sát Nha chỉ chỉ vào mặt của A Nhất!
Nếu như một tên thợ săn cuối thôn nghèo có thể bẻ nanh của Cửu U thần thú rồi xé một mảnh pháp tắc của cõi U Minh để mài nó thành dao, chẳng lẽ tên thầy đồ ở đầu thôn chỉ cần làm một bài thơ thì thiên đế sẽ hạ phàm để bái lạy hay sao.
A Nhất thành thật giải bày:
Tịch Diệt đạo tổ lay lay huyệt Thái Dương:
Trong lòng A Nhất ngổn ngang trăm mối:
Còn chưa kịp nói xong thì Tịch Diệt đạo tổ đã ngắt lời hắn:
Lần này trong giọng nói của lão ẩn ẩn khó chịu.
A Nhất không tự xưng tiểu nhân, cũng không tự xưng đồ nhi, mà chỉ xưng vãn bối.
Lão đạo tổ không chịu nổi thiếu niên cứng đầu ở trước mặt nữa, lại lấy Cửu U Thất Sát Nha chỉ chỉ mặt hắn.
A Nhất không nói gì nữa, cúi đầu, mặc cho vị đại tiên này mắng nhiếc.
Tịch Diệt đạo tổ thở dài:
Tuy là nói vậy nhưng lão cũng khá may mắn, nếu không phải nghe được tiếng khóc của Thiên Âm chi hồn thì không biết lão còn phải luẩn quẩn trong cái sâm lâm này đến bao giờ.
A Nhất vẫn im lặng, không nói.
Qua bao nhiêu năm nay, hắn cũng đã nghe lén nhiều vị tiên nhân. Hắn biết cái thế giới đó còn tàn khốc hơn phàm thế rất nhiều. Ước mơ trở thành tiên nhân của A Nhất từ lâu cũng đã không còn.
Thấy A Nhất mãi trầm mặc, đạo tổ nhìn lên trời. Thứ lão đang nhìn không phải là mặt trăng cũng không phải pháp tắc của thiên địa mà là nhìn ngọn núi của đại đạo, lấp lóe mờ ảo ở nơi xa.
Linh lực quấn quanh A Nhất, nâng hắn lên rồi đặt hắn ngồi xuống bên cạnh lão tiên nhân. A Nhất nhìn Tịch Diệt đạo tổ rồi cũng tò mò nhìn về phía mà lão đang nhìn.
Lúc này, lão không xem hắn như tiểu bối mà như là một vị bằng hữu lâu năm.
Lão cất tiếng hát:
Núi là nhạc
Biển là nhạc
Tâm ta là nhạc
Ta là núi
Ta là biển
A Nhất tuy không hiểu ý nghĩa của bài hát nhưng cảm thấy nghe rất vui tai.
Tịch Diệt đạo tổ ngừng hát rồi nói:
Lão quay đầu, nhìn vào đôi tròng mắt đục, trìu mến nói:
A Nhất có chút thấp thỏm không yên, muốn mở miệng nhưng lại thôi.
Dường như đọc được tâm tư của thiếu niên, Tịch Diệt đạo tổ cười ha hả, nói:
A Nhất định lên tiếng phân bua thì lão giơ tay, ra hiệu hắn không cần nói.
Lão giao trả lại Cửu U Thất Sát Nha cho A Nhất. Lưỡi dao bây giờ đã được bọc bởi một cái vỏ dao bằng gỗ, có hình khắc tinh xảo của biển và núi. A Nhất cũng không biết vị đại tiên này làm ra vỏ dao này từ khi nào.
Con dao đen kịt phấn khởi trở về bên chủ nhân, trong lòng có chút ấm ức, rung nhẹ.
A Nhất cất giọng hỏi:
A Nhất cảm thấy vị đại tiên này rất tốt bụng, hắn rất muốn giúp lão. Người trong cuộc nghĩ không thông, biết đâu chừng hắn lại có thể nghĩ ra cách gì đó toàn vẹn đôi đường.
Bất chợt, vị đại tiên nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu thiếu niên.
Hơi ấm của bậc đạo sư làm yên lòng A Nhất, làm hắn hiểu ra nếu có sư tôn sẽ tốt đến thế, ấm áp đến thế!
Dĩ nhiên, hơi ấm này là do Tịch Diệt đạo tổ thi triển pháp lực, tạo ra.