Bác sĩ rất nhanh tới đổi thuốc cho Lâm Triệt, đổi xong rồi, vốn nên trở về nghỉ ngơi, nhưng mà, đến trong phòng, lại không thấy bóng dáng Cố Tĩnh Trạch.
Cô vội vàng kéo một người hầu hỏi:
Người hầu nói:
Lâm Triệt nghĩ, ngồi lên xe lăn đến phòng sách.
Cô gõ gõ cửa nói:
Cố Tĩnh Trạch, anh làm sao vậy, đang tức giận sao? Bên trong lại không có động tĩnh gì.
Lâm Triệt nói:
Lúc này, cửa bỗng chốc mở ra.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, sắc mặt như sắt:
Ai nói với cô tôi tức giận?
Ách, này!
Cửa lại vẫn là cạch một chút, bị đóng lại.
Lâm Triệt lại bị nhốt ở ngoài cửa, không biết nói gì nói:
Thật sự là khẩu thị tâm phi (miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo).
Cô không có biện pháp, đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Lúc này, nhìn đến bên ngoài, có người tiến vào.
Là một người đàn ông thoạt nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc một thân tây trang màu lam.
Cô chưa từng gặp qua anh, cho nên bộ dáng còn có chút nghi hoặc.
Người đàn ông nhất nhìn đến cô, lại lập tức mỉm cười đã đi tới:
Lâm Triệt sửng sốt, chỉ vào chính mình nói:
Anh cười tủm tỉm, bộ dáng thoạt nhìn thật tin cậy, cũng thật dễ dàng làm cho người ta gần gũi.
Cố phu nhân, tôi là bác sĩ của Cố tiên sinh, tôi gọi là Trần Vũ Thịnh, phu nhân có thể bảo tôi bác sĩ Trần, nói vậy là do Cố tiên sinh từng đề cập về phu nhân.
Không đề cập qua!
Lâm Triệt nói.
Trần Vũ Thịnh tiếp tục cười tủm tỉm nói:
Lâm Triệt cũng không một chút phát hiện.
Có chút đồng tình nhìn Trần Vũ Thịnh, cô an ủi nói:
Trần Vũ Thịnh vẫn cười tủm tỉm, người thoạt nhìn rất đẹp mắt, thật giống ánh mặt trời.
Lâm Triệt không nói gì nói:
Anh ấy không là! Anh ấy, giống như đang tức giận.
Hả? Như vậy, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Phu nhân có thể nói cho tôi biết trước không?
Lâm Triệt còn có chút do dự.
Làm như nhìn ra của cô khó xử, Trần Vũ Thịnh nói:
Đã biết bệnh của anh, hẳn là người Cố Tĩnh Trạch thân thiết cùng tín nhiệm.
Lâm Triệt liền đem sự tình nói cho anh.
Nghe xong, Trần Vũ Thịnh ha ha muốn cười, giương mắt nhìn, làm như nghĩ tới cái gì.
Lâm Triệt khó xử nói:
Trần Vũ Thịnh ha ha cười cười nói:
Lâm Triệt nhìn Trần Vũ Thịnh:
Trần Vũ Thịnh không nói gì lắc đầu:
Lâm Triệt ưu sầu nói:
Trần Vũ Thịnh nói:
Này, bình thường chọc giận anh, cũng chỉ có người trong công ty thôi, tôi chỉ biết là, anh ấy chỉ muốn khai trừ người, hẳn là liền nguôi giận.
!
Khai trừ cô?
Đó không phải là ly hôn sao?
Lâm Triệt nói:
Trần Vũ Thịnh bất đắc dĩ nhìn cô:
Cô cũng là nói như vậy với anh ấy?
Đúng vậy, tôi cũng chân thành như vậy.
Trần Vũ Thịnh nhìn cô, biểu cảm gánh nặng đường xa (không biết làm sao):
Tôi cảm thấy, anh ấy không bóp chết cô, đã là đối với cô không tệ rồi.
!
Nào có nghiêm trọng như vậy.
Trần Vũ Thịnh nói:
Cố phu nhân, phu nhân tiếp tục ở trong này nghĩ biện pháp đi, tôi qua nhìn ông xã của cô thế nào rồi.
A!
Lâm Triệt sững sờ nhìn anh đi vào.
Không biết qua bao lâu, Lâm Triệt đã ngủ một giấc, nhưng mà Cố Tĩnh Trạch lại còn chưa trở lại ngủ.
Lâm Triệt có chút lo lắng, nâng mình chuyển đến trên xe lăn, lại đi tới phía trước phòng sách.
Gõ gõ cửa, cô nói:
Cố Tĩnh Trạch không lên tiếng.
Lâm Triệt buồn bực nghĩ một chút, nâng chân lên nhìn nhìn, nảy ra ý hay:
Cửa cạch một cái bị mở ra.
Cố Tĩnh Trạch híp cặp đồng tử âm u, lông mày khẽ nhíu lại, con ngươi lạnh lùng, thoạt nhìn thật làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng mà, thời điểm nhìn thấy Lâm Triệt, đánh giá một chút, anh hỏi:
Lâm Triệt vừa thấy, nhanh chóng ôm đùi bản thân:
Cố Tĩnh Trạch vội ngồi xổm xuống, nhìn cô mặc quần đùi, mặt trên miệng vết thương còn cái băng gạc, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường.
Anh vội vươn tay đè ở mặt trên:
Nơi này đau không?
Ừ ừ, đau chết rồi.
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, làm như phát hiện không đúng, híp mắt nói:
Thật sự đau?
Đương nhiên, anh chẳng lẽ không tin sao?
Lâm Triệt nhanh chóng phát huy kỹ thuật diễn, cau mày cắn môi:
Cố Tĩnh Trạch đương nhiên có thể nhìn ra, cô đang khoa trương, diễn trò.
Nhưng mà, nhìn khối sẹo này, trong lòng anh thế nhưng lại cảm thấy, tốt xấu cũng phải đi bệnh viện nhìn xem, ngộ nhỡ là đau thật!
Trong lòng anh không đồng ý để bản thân mạo hiểm.
Vì thế lúc này anh đứng dậy nói:
Cô đợi chút, tôi an bày một chút, chúng tôi đi bệnh viện.
A?
Lâm Triệt vừa thấy, diễn trò quá mức, vừa định ngăn cản, nhưng mà Cố Tĩnh Trạch đã đi vào lấy điện thoại di động đến, nhanh chóng bấm mã số, không biết phân phó cái gì, anh đi ra nói thẳng:
Lâm Triệt bị anh đẩy xe lăn đi ra ngoài, rất nhanh, đến bên ngoài, Lâm Triệt cảm thấy một trận gió mạnh, sau đó, chỉ thấy một chiếc trực thăng, thế nhưng từ không trung hạ xuống, vung cánh quạt khổng lồ, liền như vậy chậm rãi giảm xuống ở trong viện khổng lồ.
Cố Tĩnh Trạch thấy cô cảm thấy lạnh, đưa tay cởi áo ra, khoác lên người cô, theo sau một tay ôm lấy cô từ xe lăn bế dậy.