Nhân sinh luôn thay đổi ở những giây phút không ngờ nhất.
Hai vị muội giấy khóc xui xẻo rầm, nhân sinh quan giá trị quan bị nước mắt xói mòn đã hoàn toàn thay đổi.
Sở Lưu Hương tới gần Y Lộ Thước, thì thầm hỏi:
Y Lộ Thước liếc xéo hắn "Ngươi sao có thể bát quái như vậy" thành công làm đối phương im lặng.
Cân nhắc tới việc mọi người đang chạy trốn, Y Lộ Thước lạnh cứng nói với hai thiếu nữ:
Lời của hắn giống như là thánh chỉ, hai muội giấy lập tức dừng khóc, cúi đầu lau nước mắt.
Ba người Sở Lưu Hương nhìn thấy không khỏi sinh ra bội phục.
Y Lộ Thước nói:
Tuyết Lê siết chặt khăn, kích động nói:
Ba người Sở Lưu Hương:
Muội giấy ngươi còn nhớ kỹ Thạch Quan Âm là sư phụ của ngươi không?
Hiểu Nguyệt thở dài nói:
Ba người Sở Lưu Hương:
Thạch Quan Âm xác thực làm cho người ta bi ai.
Y Lộ Thước cao lãnh cười, nói:
Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê ngẩng đầu lên, đoan chính thái độ rửa tai cung kính nghe.
Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn, Nhất Điểm Hồng ba người cũng không khỏi giơ lên lỗ tai chờ đợi đoạn dưới.
Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê luôn gật đầu, đầy mặt tôn kính lẫn sùng bái nhìn tỷ muội tốt, chỉ kém không quỳ xuống đất cúng bái.
Ba người Sở Lưu Hương:
Không cách nào phản bác.
Tầm mắt rất lửa nóng, Y Lộ Thước thật có cảm giác thành tựu, khẽ mỉm cười nói:
Tương lai quá mỹ hảo, hai vị muội giấy vuốt nhẹ khuôn mặt đỏ hồng của mình, một khuôn mặt đầy hướng tới.
Nam giới ở hiện trường trừ bỏ người phát ngôn, cùng nhau rùng mình. Vì sao bọn hắn cảm thấy tràng cảnh như vậy thật đáng sợ?
Từ trong ảo tưởng tốt đẹp hồi phục lại, Hiểu Nguyệt chần chờ nói:
Khoản hình nhiều lắm, khó thể chọn lựa a!
Y Lộ Thước nhíu mày, thản nhiên nói:
Sở Lưu Hương: Phú huynh, chúng ta đều là nam nhân a!
Cơ Băng Nhạn: May mắn chưa từng đắc tội qua hắn.
Nhất Điểm Hồng:. thật đáng sợ.
Nghe quân nói chuyện một ngày, còn hơn đọc sách mười năm.
Hiểu Nguyệt cùng Tuyết Lê đều nghĩ chính mình mười mấy năm nhân sinh đều uổng phí, ngay cả nam nhân như Lục a Lý a các nàng còn xem như bảo bối mong nhớ ngày đêm nhớ mãi không quên.
Thật là đáng sợ!
Ánh mắt các nàng rốt cục nông cạn tới mức nào chứ?
Mắt bị mù sao?
Hai nàng chính là ếch ngồi đáy giếng!
Một khắc này trong lòng hai muội giấy đột nhiên hiện lên một cảm xúc kỳ diệu, từ đó các mỹ nam tử ở trong lòng hai nàng hoàn toàn không còn địa vị gì đáng nói.
Hết thảy chỉ vì nhân sinh giá trị quan của hai nàng chiếm được bay vọt thật lớn, ngay cả mỹ nam ưu chất như Sở Lưu Hương cũng có thể làm được khinh thường.
Tuyết Lê lau nước mắt nín khóc.
Thân là nữ nhân, nàng thật kiêu ngạo, thật tự hào.
Con đường nhân sinh dài đăng đẳng, nàng cần học tập chậm rãi hưởng thụ.
Nàng chậm rãi sửa sang lại dung mạo, thuận tiện ném một cái nhìn xem thường về hướng Đạo soái ưu nhã thần bí trong truyền thuyết.
Đạo soái vô tội nằm thương:
Hiểu Nguyệt sửa sang tóc, thuận tiện lại ném một ánh mắt xem thường cho Đạo soái phong lưu đa tình vô số hồng nhan tri kỷ.
Đạo soái lại trúng thương:
Đinh! Diễn viên đột nhiên phát giác nữ nhân là sinh vật ngang ngạnh, độ hảo cảm của diễn viên +3, tiến độ trước mắt 63/100. Độ hảo cảm vượt qua 60, phần thưởng đã phát ra, mời ký chủ tra duyệt.
Đinh! Phá khai mê vụ, tâm tình đột phá, thưởng diễn viên "Tiêu Diêu quyết".
Đinh! Độ hảo cảm đối với diễn viên +5, tiến độ trước mắt 40/100.
Đại khái nhìn một chút phần thưởng của hệ thống, ánh mắt Y Lộ Thước chợt sáng lên, tâm tình vui vẻ hào phóng bỏ thêm +5 độ hảo cảm cho diễn viên.
Hắn nói:
Tuyết Lê mắt hạnh trợn tròn, hoàn toàn sực tỉnh nói:
Hiểu Nguyệt hừ lạnh nói:
Ba người Sở Lưu Hương:
Hai vị muội giấy, lời nói của các ngươi thật trắng ra.
Y Lộ Thước gật đầu nói:
Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê không hẹn mà cùng cắn răng nói:
Y Lộ Thước:
Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê nghiến răng nói:
Xinh đẹp còn hơn hết thảy, ba người Sở Lưu Hương tự giác lập đội điểm nến cho Thạch Quan Âm.
Y Lộ Thước nói:
Nhìn thấy thần sắc các nàng kích động, lại nói:
Đừng gấp, ta sao chép một phần cấp các ngươi.
Hoàng Thường tỷ, ngươi đối với chúng ta thật sự là quá tốt, chúng ta có năng lực gì..
Đưa tay che miệng, Tuyết Lê thút thít.
Hiểu Nguyệt cúi đầu lau nước mắt.
Y Lộ Thước dùng ngón út lau đi giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, hạ giọng nói:
Anh anh anh, rất cảm dộng điểu!
Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê lại ôm nhau khóc. Y Lộ Thước bởi vì đứng xa nên không bị mang vào.
Sở Lưu Hương:
Phú huynh, ngươi quá đầu nhập rồi, tỉnh đi, ngươi là nam nhân a.
Sau một lúc lâu, Y Lộ Thước than thở nói:
Tuyết Lê lau nước mắt, nghiến răng nói:
Kháo!
Muội giấy thật hung tàn.
Hiểu Nguyệt nói thẳng:
Tuyết Lê đột nhiên nói: