Lời chế nhạo chua cay như cây roi hung hăng quất thẳng vào mặt, sắc mặt Thạch Quan Âm đột biến, làm cho người ta nhìn thấy rùng mình.
Y Lộ Thước ra vẻ thâm tình nói:
Nghe nói, toàn bộ lửa giận của Thạch Quan Âm dần dần dập tắt, nàng chỉ hỏi người trong miệng đối phương là ai, sau khi biết thì cơn giận cũng tiêu tan.
Hắn sở dĩ sẽ đối với nàng như vậy, chỉ vì yêu quá nhiều, mà bởi vì yêu sinh hận là chuyện thường xảy ra xưa nay, không phải sao.
Y Lộ Thước cau chặt mày, nói:
Thanh âm dần dần thấp xuống:
Thân thể Thạch Quan Âm chấn động, trong mắt lóe ra sát khí nồng đậm, lạnh lùng nói:
Y Lộ Thước không chút dao động nói:
Thạch Quan Âm nhẹ nhàng cười nói:
Sở Lưu Hương đột nhiên nói:
Thạch Quan Âm nói:
Y Lộ Thước lạnh lùng liếc ả một cái:
Thạch Quan Âm.
Hắn nhắm lại ánh mắt, thần sắc đầy vùng vẫy cùng thống khổ:
Sở Lưu Hương.
Phú huynh, ngươi biểu diễn rất cấp lực, ta sắp tin tưởng là thật sự.
Thạch Quan Âm.
Thật bi3n thái!
Lúc này trong lòng Y Lộ Thước chỉ biết vươn ngón cái với Liễu Dật Sinh cùng Phùng Tử Dương.
Dám ở dưới mí mắt Thạch Quan Âm muốn làm cơ, dũng khí đáng khen, quyết đoán mười phần.
Phất tay áo, Y Lộ Thước nói:
Thạch Quan Âm hoàn hồn nói:
Thật sự là một chuyện xưa nhàm chán, ngươi có thể đi chết được rồi!
Phải đó.
Y Lộ Thước nói:
Cánh tay hắn vừa nhấc, một cây đinh bắn vọt ra, phương hướng chính là chỗ ở của "người yêu" Thạch Quan Âm.
Theo sau một tiếng vang lớn, cái gương vỡ nát.
Thân hình Thạch Quan Âm mềm nhũn, vô lực ngã dưới đất, thất hồn ngây ngốc nhìn mặt gương bị phá nát.
Đinh! Xuất kỳ bất ý, một kích trí mạng, một chiêu định thắng thua, ký chủ V5.
Đinh! Người yêu đã chết, Thạch Quan Âm tâm như chết bụi, biến thành một bộ xương khô. Hồng nhan khô lâu, mời ký chủ thu hồi.
Đinh! Diễn viên bị kinh hãi dọa nạt, ký chủ cho mượn đồi ngực rộng rãi, cấp cho diễn viên tình yêu cùng lực lượng.
Y Lộ Thước chần chờ, cảm thấy mình cũng không bài xích diễn viên, lập tức giũ bỏ tiết tháo đem diễn viên ôm vào lòng.
Mặc dù tính từ thân cao càng giống như hắn đang rúc vào trong lòng đối phương.
Sở Lưu Hương kinh ngạc nhìn đối phương.
Y Lộ Thước mặt không biểu lộ nói:
Sở Lưu Hương dở khóc dở cười:
Bị đối phương hung hăng trừng mắt, lập tức sửa lời nói:
Y Lộ Thước nhìn đối phương một lúc lâu, nghe được độ hảo cảm của diễn viên +2 mới bỏ qua đáng thương diễn viên.
Sở Lưu Hương đột nhiên nói.
Y Lộ Thước nghiêng đầu nhìn vào mặt gương vỡ chứng kiến khuôn mặt Liễu Dật Sinh, đưa tay lau qua lại biến thành khuôn mặt bình thường như trước.
Sở Lưu Hương nói:
Sở Lưu Hương lại đi tới khe núi, không nhìn thấy Vô Hoa trong lòng dâng lên tia bất an.
Bất chợt hắn nghĩ tới một chuyện, quay phắt người nhìn qua Y Lộ Thước.
Y Lộ Thước nói:
Sở Lưu Hương.
Sở Lưu Hương.
Đánh mông Vô Hoa..
Có gia trưởng « nghiêm lệ"như vậy, thật đồng tình Vô Hoa.
Khoan đã!
Y Lộ Thước ngắt lời nói:
Sở Lưu Hương trầm mặc, cuối cùng than thở nói:
Y Lộ Thước mở to mắt, gãi gãi má, diễn cảm có chút ngạc nhiên.
Chứng kiến động tác của đối phương, ánh mắt Sở Lưu Hương chợt lóe, bỗng nhiên hô:
Y Lộ Thước theo bản năng ứng một tiếng, rồi mới phát hiện mình lỡ lời.
Sở Lưu Hương ngạc nhiên nói:
Diễn viên, ngươi lừa gạt cảm tình của ta.