Hồ Thiết Hoa bị nụ cười kia thiểm hoa mắt, cầm đũa gắp tiêu xanh nuốt vào bụng.
Mỹ nữ gắp đồ ăn phải ăn, dù khó ăn cũng phải nuốt xuống.
Nhưng ngay sau đó Hồ đại hiệp liền hối hận.
Liên Kiều muội giấy, không cần tiếp tục gắp tiêu xanh cho ta, ta thật sự là không thích ăn.
Sao còn có gừng sống nha!
Bữa cơm này ăn thật hòa thuận vui vẻ!
Ăn cơm xong chỉ chốc lát sau Sở Lưu Hương ngã bệnh.
Chỉ cần là người, đều sẽ sinh bệnh.
Thân thể Sở Lưu Hương luôn tương đối khỏe mạnh, rất ít sinh bệnh, hiện tại bị bệnh lại có vẻ nghiêm trọng nói không nên lời.
Lúc này hắn nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy có người phát nóng, mệt mỏi vô lực, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
Hình dạng của hắn làm Hồ Thiết Hoa muốn ch ảy nước mắt, lập tức lôi kéo Y Lộ Thước đang ngủ trưa đi qua, giúp chữa bệnh cho Sở hương soái nhìn như hấp hối.
Hồ Thiết Hoa la lên:
Y Lộ Thước nói:
Chờ đợi viết xong phương thuốc, Hồ Thiết Hoa lập tức xông ra cửa đi bốc thuốc.
Y Lộ Thước ngồi trên ghế, châm chén trà cho mình, uống một ngụm nói:
Nguyên bản Sở Lưu Hương nằm trên giường nhắm mắt, giờ phút này mở mắt ngồi dậy, nói:
Y Lộ Thước rót cho hắn một ly nước, nói:
Tại sao ngươi phải giả bệnh, chẳng lẽ là bởi vì buổi chiều thu được tờ giấy kia sao?
Đinh! Họa Mi điểu đang tỉ mỉ trù hoạch một kinh thiên đại âm mưu, đợi diễn viên nhảy xuống. Tờ giấy kia là của Họa Mi điểu, làm diễn viên sinh lòng cảnh giác, xem ra diễn viên thông minh tuyệt đỉnh đã có đối sách, thưởng một viên Tẩy Tủy đan.
Sở Lưu Hương đáp ứng một tiếng, mang theo một chút âm mũi, thanh âm khàn khàn nói:
Y Lộ Thước gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được:
Sở Lưu Hương không đường chọn lựa thở dài nói:
Chỉ có thể xin lỗi tiểu Hồ, hi vọng lúc đó nắm tay tấu mình nhẹ hơn một ít.
Y Lộ Thước cầm Tẩy Tủy đan đưa tới bên miệng diễn viên.
Mỗi lần Phú huynh xuất ra đồ vật đều lóe ánh kim!
Sở Lưu Hương nhìn viên thuốc lớn cỡ trứng bồ câu bên miệng, gian nan hỏi:
Diễn cảm Y Lộ Thước nghiêm túc, lại ra vẻ cao thâm khó đoán nói:
Hắn thản nhiên quét mắt nhìn diễn viên, lại đẩy Tẩy Tủy đan tới bên miệng, nhìn thế nào cũng có vài phần cưỡng ép.
Sở Lưu Hương.
Ăn hay không, là một vấn đề cao thâm, cần cân nhắc cho kỹ.
Mặc dù Phú huynh thích làm kịch, thích nói dối lừa người, thích trêu cợt người..
Nhưng nhất định sẽ không hại hắn.
Sở Lưu Hương đột nhiên kiên định lên.
Nhưng trước khi ăn còn phải hiểu rõ một sự nghi hoặc.
Đôi mắt trong suốt trành Y Lộ Thước, Sở Lưu Hương ngưng trọng nói:
Phú huynh, có một việc mong ngươi có thể thẳng thắn.
Được.
Sở Lưu Hương nói:
Y Lộ Thước thẳng thắn nói:
Trong mắt Sở Lưu Hương lộ vẻ chấn kinh, trong lòng có chút mất mát, trầm mặc hồi lâu cười khổ nói:
Y Lộ Thước:
Sở Lưu Hương:
Y Lộ Thước gật đầu.
Sở Lưu Hương lại trầm mặc, một lát sau nói:
Y Lộ Thước đem Tẩy Tủy đan nhét vào trong tay diễn viên, vươn tay đưa ra một con số.
Sở Lưu Hương không khỏi trầm tư:
Y Lộ Thước trạc trạc diễn viên, thúc giục hắn nhanh uống thuốc, thanh âm hệ thống thật sự là phiền chết người.
Sở Lưu Hương nói:
Y Lộ Thước nói:
Tốt xấu là bằng hữu, đương nhiên cần cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội.
!
Phú huynh, thành ngữ không phải dùng như thế.
Y Lộ Thước vội vàng thúc giục:
Sở Lưu Hương phức tạp lại lo lắng nói:
Y Lộ Thước lập tức nói:
Sở Lưu Hương thở ra một hơi:
Y Lộ Thước thúc giục:
Liên tục thúc giục làm lòng người rét lạnh a.
Thở sâu một hơi, Sở hương soái mang theo vẻ bi tráng anh dũng chịu chết uống viên thuốc không biết có công hiệu gì.
Viên thuốc vào miệng liền tan, thơm ngát nói không nên lời, sau đó một cỗ mát mẻ tràn khắp toàn thân..