Tư Đồ Tĩnh là một nữ nhân xinh đẹp yêu kiều, mới sinh xong nhi đồng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng vẻ đẹp của nàng, ngược lại cấp cho nàng tăng thêm vài phần suy nhược mỹ cảm.
Lúc này nàng đang ôm nhi đồng dỗ dành, trên mặt tươi cười ôn nhu như nước, cả người bị mẫu tính bao trùm, mỹ lệ làm người không dời mắt, lúc nhìn thấy Trưởng Tôn Hồng nàng đem nhi đồng đặt nhẹ qua một bên, thật sâu nhìn kỹ nhi đồng, như là liếc mắt lần cuối cùng, sau này cũng không thể gặp lại, đem dáng vẻ của hắn khắc vào trong lòng.
Trưởng Tôn Hồng đứng yên một bên, chỉ yêu kiều cười.
Tư Đồ Tĩnh nhẫn tâm nói:
Trưởng Tôn Hồng hỏi:
Tư Đồ Tĩnh cắn môi:
Trưởng Tôn Hồng than thở nói:
Tư Đồ Tĩnh mấp máy môi:
Nhìn thoáng qua nhi đồng, nàng đột nhiên nói:
Đứa nhỏ này các vị chỉ cần cấp cho hắn một ngụm cơm ăn, làm cho hắn có thể phân biệt được đúng sai trắng đen, đừng làm chuyện ác là được. Ta không cầu hắn có bao nhiêu xuất sắc, chỉ cần hắn bình an là tốt rồi.
Trưởng Tôn Hồng:
Tư Đồ cô nương, ngươi đây là nghĩ tới Vô Hoa làm đủ mọi chuyện xấu rồi đi?
Y Lộ Thước nói:
Tư Đồ Tĩnh:
Y Lộ Thước nói:
Tư Đồ Tĩnh nghĩ nghĩ, nàng bị khó sinh cho dù được uống thuốc không chết cũng là kỳ tích, liền nói:
Nàng không thiếu dược vật trân quý, dù sao sau này cũng không cần dùng tới, đều cấp cho đối phương đi.
Y Lộ Thước:
Tư Đồ Tĩnh cười lạnh:
Trưởng Tôn Hồng cười nói:
Tư Đồ Tĩnh:
Nhìn thấy mỹ nam tử trực tiếp tới gần, Tư Đồ Tĩnh nhất thời sản sinh cảm giác nguy cơ cường đại, trong ánh mắt cảnh giác của nàng, một trang giấy trắng bay xuống, nàng đưa tay nhặt lên nhìn xem, trong nháy mắt bị con số khổng lồ hù dọa, sợ hãi nói:
Y Lộ Thước:
Thế là sao, Tư Đồ cô nương sinh con xong, còn gánh một thân nợ nần, vì thế phải trả cả đời.
Trưởng Tôn Hồng lộ ánh mắt đồng tình, lại thêm một vị cô nương đáng thương phải ký giấy bán thân, nhưng đi theo trang chủ bất luận là tiền đồ hay là tương lai đều là quang minh, mặc dù giữa đường còn gặp khó khăn, ha ha.
Trong ánh mắt oán trách "ngươi không phải người » của Tư Đồ cô nương, Y Lộ Thước kéo nàng xuống giường, biến ra một Tư Đồ Tĩnh mất đi sinh cơ bày trên giường, còn khéo hiểu lòng người giúp nàng sắp xếp lại tư thế nằm xếp hai tay lên nhau.
Tư Đồ Tĩnh thất kinh nói:. Truyện Dị Giới
Giải thích rất phiền, Y Lộ Thước vỗ một cái tát hướng đối phương, Tư Đồ cô nương hét lên một tiếng liền từ Thần Thủy cung bay tới Tấu Địch Khách sơn trang.
Hiểu Nguyệt giẫm giày cao gót màu đen, tay cầm roi da đen, đang thông dụng (tẩy) tri thức (não) cho một đám tỷ muội, nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh đột nhiên xuất hiện, nghi hoặc hỏi:
Tư Đồ Tĩnh còn hoảng sợ vỗ ngực, nói:
Hiểu Nguyệt cười nói:
Một bạch y thiếu nữ hâm mộ nói:
Tư Đồ Tĩnh:
Cô nương, ngươi tỉnh đi!
Hắng giọng một cái, nàng nói:
Hiểu Nguyệt:
Tư Đồ cô nương, mong ngươi không bị tẩy não.
Trang chủ thật sự là..
Trưởng Tôn Hồng đen mặt, nhìn thấy tài mê trang chủ đang định chụp bay mình miễn cưỡng cười nói.
Lời còn chưa dứt, nàng vội ôm nhi đồng thi triển khinh công tuyệt trần mà đi, tốc độ kia dù là Sở Lưu Hương nhìn thấy cũng phải bái phục.
Y Lộ Thước yên lặng thu tay về, mắt lộ vẻ đáng tiếc.
Giang hồ hào kiệt thích nhảy qua cửa sổ, ít đi cửa chính.
Hồ Thiết Hoa mới chuồn qua cửa sổ, hiểm hiểm đánh lên một hắc y nhân, giương mắt vừa nhìn vui mừng nói:
Tiên nhân đã đến, lão thối trùng được cứu rồi, nhưng mà..