Chuyện thần kỳ phát sinh trên người mình, Hồ Thiết Hoa kinh ngạc vạn phần nói:
Y Lộ Thước:
Hồ Thiết Hoa:
Y Lộ Thước:
Sở Lưu Hương không nhịn được nói:
Y Lộ Thước vỗ tay:
Hồ Thiết Hoa líu lưỡi nói:
Y Lộ Thước:
Trên đời này vốn còn có chuyện thêm kỳ quái, cho dù nhìn thấy cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Đinh! Độ tò mò của diễn viên +15, tiến độ trước mắt 74/100.
Độ tò mò?
Mở tiểu kim khố chỉ cần độ hảo cảm là được, độ tò mò dùng làm gì, lập tức chà nhiều như vậy, nếu thêm vào trong độ hảo cảm, cũng đã chà được đầy cấp rồi, thật sự là đáng tiếc.
Đột nhiên Hồ Thiết Hoa nghĩ tới một sự kiện, sắc mặt biến đổi như cố kỵ gì đó, nhỏ giọng hỏi:
Trên đời này thật sự có quỷ?
Vậy thì không có.
Nếu không phải tai lực của Y Lộ Thước tốt, căn bản không nghe được hắn nói gì.
Hồ Thiết Hoa lập tức thở ra một hơi.
Sở Lưu Hương thưởng thức quạt xếp, lắc đầu cười cười.
Y Lộ Thước đột nhiên nói:
Sở Lưu Hương đưa cây quạt cho hắn, chỉ thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, ba người đã đi tới Hổ Khâu.
Cây rừng dày đặc, suối nước chảy tràn.
Y Lộ Thước mở ra quạt xếp, ngón tay nhẹ nhàng vạch qua mặt quạt.
Đôi mắt Hồ Thiết Hoa vừa chuyển, chợt xen vào:
Trong chốn giang hồ người đem quạt làm vũ khí tuy không nhiều lắm, nhưng cũng tồn tại.
Y Lộ Thước không đáp, chỉ thấy hắn lắc nhẹ quạt xếp, sưu một tiếng một đạo ngân quang b ắn ra, sau đó là một tiếng vang lớn, gốc cây cổ thụ cách đó không xa ầm ầm ngã xuống đất, thậm chí cả gốc cũng bị nổ tung.
Sở Lưu Hương thật lâu mới nói:
Y Lộ Thước đem quạt trả lại cho diễn viên, chỉ nói:
Bàn tay tiếp nhận cây quạt của Sở Lưu Hương có chút run rẩy, hai ngày nay hắn cầm cây quạt phe phẩy hướng người mình rất nhiều lần, thật nguy hiểm.
Giống như nhìn ra ý tưởng của diễn viên, Y Lộ Thước nói:
Sở Lưu Hương yên tâm.
Hồ Thiết Hoa cũng yên tâm, phải biết rằng hôm qua hắn còn mượn cây quạt chơi một lát, còn hướng chính mình phe phẩy không ngừng.
Từ giã diễn viên bọn họ, Y Lộ Thước trực tiếp đi Thần Thủy cung.
Trưởng Tôn Hồng đang đứng ngoài phòng gấp rút xoay quanh vừa nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt yêu kiều lộ ra thần sắc được cứu trợ.
Y Lộ Thước:
Trưởng Tôn Hồng:
Là Tư Đồ Tĩnh.. tóm lại, việc này có chút phức tạp, ngài nhanh cứu nhi đồng trước đi.
Đinh! Chúc mừng ký chủ có cháu trai, ký chủ còn sững sờ làm gì, hơi thở của cháu trai ngài càng lúc càng yếu, sắp xong rồi, còn không nhanh cứu vớt một tiểu sinh mạng yếu ớt.
Cống hiến ra hai viên đan được quý giá, trong lòng Y Lộ Thước nhỏ máu, thật đau lòng a!
Vì sao lại là hai viên, bởi vì có một viên cho mẹ của tiểu hài nhi.
Có lẽ bởi vì sự xuất hiện của Y Lộ Thước, vì thế làm cho tình hình biến hóa, Tư Đồ Tĩnh không tự sát mà được tỷ muội tốt yểm hộ, trộm đem nhi đồng sinh ra.
Khó sinh lại mất máu quá nhiều, Tư Đồ Tĩnh sớm hôn mê, sau khi ăn đan dược mới lâm vào trong ngủ say.
Trưởng Tôn Hồng dùng khăn quấn nhi đồng, đem hắn nhẹ nhàng bỏ vào bên người Tư Đồ Tĩnh, rồi mới nhẹ nhàng ra cửa.
Sao ngươi ở trong này?
Trước kia nghe Vô Hoa nói sự kiện ăn trộm Thiên Nhất thần thủy, vừa lúc Thần Thủy cung có lui tới sinh ý với chúng ta, ta mới lại đây nhìn xem Tư Đồ Tĩnh một chút.. không ngờ phát hiện chuyện này.
Y Lộ Thước nói:
Trưởng Tôn Hồng trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên yêu kiều cười nói:
Y Lộ Thước:
Ta sợ ngươi đổ thùng dấm chua, giế t chết cháu nội của ta.
!
Sắc mặt Trưởng Tôn Hồng vặn vẹo.
Nhưng hiện tại ta không lo lắng.
Vì sao?
Có một lần sẽ có lần hai, lần ba, mới vừa rồi mẫu tính của ngươi đại phát, có thể thấy ngươi không hạ thủ được.
!
Trưởng Tôn Hồng siết chặt nắm tay.
Mãi cho tới hôm nay nàng cuối cùng hiểu được tâm tình buồn bực của Vô Hoa lúc đối diện Y Lộ Thước.
Mẹ của hài nhi cùng hài nhi sắp xong đời, cha của hài nhi lại không bóng dáng, hùng hài tử Vô Hoa quả thật lạnh nhạt vô tình.
Hắn bị ngài nhốt lại!
Nha.
Ngượng ngùng, đã quên.
Trong Tấu Địch Khách sơn trang, sống lưng Vô Hoa chợt lạnh, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác không ổn, chỉ hi vọng là ảo giác.