Tiểu Linh Nhi, đưa tay cho ta!
Ninh Tiểu Xuyên nắm lấy tay Tiểu Linh Nhi, dùng tay làm cầu, tách thiên địa Nguyên Thần ra, biến thành tinh quang bắn về phía trán Tiểu Linh Nhi.
Sâu trong trán Tiểu Linh Nhi là một vùng khí hải mênh mông, bên trên lơ lửng một ngôi sao màu tím.
Trước kia tu vi của Ninh Tiểu Xuyên không cao, tuy biết trong trán Tiểu Linh Nhi có một ngôi sao tím, ẩn chưa bí mật về thân thế của nàng, nhưng căn bản không thể đi tìm hiểu.
Giờ Ninh Tiểu Xuyên đã là Chân Nhân Cảnh, tu luyện được Nguyên Thần, cuối cùng cũng vào được trong trán Tiểu Linh Nhi để tìm hiểu.
Ninh Tiểu Xuyên phi hành trong khí hải nhìn về phía ngôi sao tím kia.
Cảm giác hắn cảm nhận được giống như lần đó đứng trong Yêu Tộc Thánh Quốc nhìn về Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ vậy.
Ngôi sao tím trong trán Tiểu Linh Nhi có khí tức còn khủng bố hơn Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, khiến Nguyên Thần của Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy áp lực rất lớn.
Nếu ngôi sao tím đó nổ tung thì lực phá hoại của nó sẽ không thể tưởng tượng nổi. ngôn tình hoàn
Bề mặt của ngôi sao đó có sông hồ, có núi non, có biển lớn… giống như một thế giới chân thực đầy sự sống chứ không phải tâm cung của ai đó.
Ninh Tiểu Xuyên mất ba ngày mới đáp được xuống bề mặt ngôi sao tím.
Ninh Tiểu Xuyên nhặt lên một viên đá to cỡ nắm tay. Một viên đá nhìn bình thường có thể thấy ở bất cứ đâu lại là một viên thượng phẩm huyền thạch.
Nguyên Thần của Ninh Tiểu Xuyên chui sâu xuống lòng đất, rất nhanh đã tới độ sâu hơn chục mét, đào được một viên thiên phẩm huyền thạch to cỡ trứng bồ câu.
Ở Thiên Hư Đại Lục, chỉ ở Thánh Thổ mới có một lượng ít thiên phẩm huyền thạch, chuyên dùng để khởi động Thứ Thần trận pháp.
Nhưng trên bề mặt ngôi sao tím này, tuỳ ý đào một cái cũng được một viên thiên phẩm huyền thạch.
Nếu cố tình đi tìm chưa biết chừng còn tìm được khoáng mạch thiên phẩm huyền thạch.
Rồi Ninh Tiểu Xuyên đào một ngọn cỏ chín lá lên.
Nhìn cây thảo dược có vẻ bình thường vậy nhưng lại có dược lực tương đương thông linh kỳ dược ba nghìn năm tuổi.
Ở đây có hơn hai mươi ngọn cỏ chín lá.
Mỗi cây đều tương đương thông linh kỳ dược ba nghìn năm tuổi, vậy sau này khi luyện chế đan dược thì Ninh Tiểu Xuyên căn bản không lo sẽ không tìm được dược thảo.
Điều khiến Ninh Tiểu Xuyên thấy lạ đó là dược lực của cỏ chín lá này tương đương thông linh kỳ dược ba nghìn năm tuổi nhưng lại không có linh trí, mà chỉ là một ngọn dược thảo bình thường.
Sau đó Ninh Tiểu Xuyên lại tìm được rất nhiều dược thảo khác, trong đó dược lực mạnh nhất là ngọn cỏ có dược lực tương đương thông linh kỳ dược tám nghìn năm tuổi, nhưng vẫn chỉ là dược thảo, không có linh trí.
Đúng là một ngôi sao quý, đâu đâu cũng là bảo vật. Một thế giới như này mà ở bên ngoài hoaàn toàn có thể phát triển thành thất phẩm văn mình, thậm chí có thể cao hơn.
Một thế giới thế này, sao lại ở trong trán Tiểu Linh Nhi? Rốt cuộc là ai đã phong ấn thế giới này vào trong người Tiểu Linh Nhi?
Ninh Tiểu Xuyên không tin một thế giới như vậy lại tự nhiên sinh ra. Chắc chắn là có người cố tình phong ấn nó vào cơ thể Tiểu Linh Nhi.
Người này là ai?
Lẽ nào là cha mẹ của Tiểu Linh Nhi?
Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục phi hành trên đại lục, vài nghìn dặm cũng cũng thấy có sinh linh nào sống.
Rõ ràng tràn ngập huyền khí, đâu cũng là bảo vật, nhưng ngoài thực vật ra thì không có khí tức nào của sự sống nữa.
Quá yên tĩnh!
Đột nhiên Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy bên bờ một mặt hồ xanh biếc có một khu giống như có người ở với những tòa lầu cao.
Ninh Tiểu Xuyên bay lại gần.
Uỳnh!
Một tầng kết giới trong suốt chặn hắn lại.
Ninh Tiểu Xuyên rút Ma Kiếm ra chém một nhát lên kết giới.
Kết giới bật lại một đạo kiếm khí mạnh hơn đánh lên người Ninh Tiểu Xuyên.
Bùm!
Trên người Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện một tầng thanh quang chặn kiếm khí lại.
Ninh Tiểu Xuyên cảm nhận được sự cường đại của kết giới, không liều lĩnh ra tay nữa.
Bên hồ có rất nhiều tòa lầu, yên tĩnh dị thường, không thấy bất cứ một bóng người nào.
Rõ ràng, những người ở đây đã rời đi từ rất lâu rồi.
Ninh Tiểu Xuyên đem theo nghi hoặc tiếp tục bay về phía trước.
Trên đường hắn lại thấy một vài di tích có người từng sống khác, nhưng vẫn không thấy một ai. Hơn nữa bên ngoài những di tích đó đều bố trí kết giới. Ninh Tiểu Xuyên dùng toàn lực cũng không thể phá được kết giới đó.
Cuối cùng Ninh Tiểu Xuyên chẳng có thu hoạch gì, đành rời khỏi ngôi sao tím.
Nguyên Thần của hắn bay ra khỏi trán Tiểu Linh Nhi.
Tiểu Linh Nhi mở mắt tò mò nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
Vừa mới vào?
Đúng vậy.
Tiểu Linh Nhi đáp.
Ninh Tiểu Xuyên nhớ rõ ràng hắn đã ở trong đó tám ngày mà.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức nhắm mắt, bấm ngón tay tính toán.
Quả nhiên chỉ mới trôi qua một lúc.
Theo như hắn suy đoán thì tu luyện ở ngôi sao tím kia ba năm thì bên ngoài mới qua một ngày.
Chắc chắn đó là một tòa Động Thiên, còn là Động Thiên thần cấp.
Nhưng ngôi sao tím đó bị phong ấn trong trán Tiểu Linh Nhi, chỉ Nguyên Thần mới vào được trong đó tu luyện.
Hơn nữa cũng không thể đem huyền thạch và dược thảo trong đó ra ngoài được.
Những viên huyền thạch, dược thảo Ninh Tiểu Xuyên lấy trong đó đều không mang ra được.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức nói với Tiểu Linh Nhi những điều hắn suy đoán và những gì nhìn thấy trong ngôi sao tím kia.
Tiểu Linh Nhi nghe xong rất chấn kinh:
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu.
Tiểu Linh Nhi hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Được Ninh Tiểu Xuyên hướng dẫn, Tiểu Linh Nhi lập tức điều động Nguyên Thần bay vào khí hải trong trán mình.
Một lát sau Nguyên Thần Tiểu Linh Nhi đã bay ra.
Tiểu Linh Nhi có chút thất vọng nói.
Rồi nàng nói:
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu:
Ninh Tiểu Xuyên lấy Địa Kinh ra, nói:
Tiểu Linh Nhi hiểu ra:
Ninh Tiểu Xuyên nói:
Tiểu Linh Nhi hơi nhíu mày:
Ninh Tiểu Xuyên nói:
Nghe Ninh Tiểu Xuyên nói, Tiểu Linh Nhi lập tức điều động Chân Nguyên, định điều khiển ngôi sao tím đó.
Mãi lâu sau, Tiểu Linh Nhi thở ra một hơi dài, có phần bực bội:
Ninh Tiểu Xuyên đã dự liệu được kết quả này, nói:
Đột nhiên có một trận hàn phong thổi tới.
Ninh Tiểu Xuyên dường như cảm giác được điều gì, ngẩng đầu lên trời.
Từ phía xa là cả một đám yêu vân xám cuồn cuộn tràn tới, bao phủ cả Trảm Thiên Hoang Lĩnh.
Mặt trời bị che lấp, ngày biến thành đêm.
Một hắc ảnh khổng lồ phi hành trong yêu vân, khí tức hùng hậu tỏa ra khiến tất cả sinh linh dưới mặt đất phải sợ hãi run rẩy, quỳ xuống không dám ngẩng lên.
Bóng của Địa Ngô Yêu Hoàng hiện ra trên hư không cao tới vài trăm mét, hắn lạnh lẽo nói:
Thanh Tước Vương từ trong yêu điện đi ra, nhìn lên cự ảnh:
Địa Ngô Yêu Hoàng hừ lạnh:
Cho dù đối mặt với một Yêu Hoàng nhưng Thanh Tước Vương lại không hề có chút sợ hãi, đáp:
Đúng vậy, Tễ Vũ Vương mạo phạm bản vương, bị ta giết rồi!
Lẽ nào ngươi không biết hắn là thuộc hạ của bản hoàng, muốn giết là giết?
Địa Ngô Yêu Hoàng vô cùng phẫn nộ nói.
Thanh Tước Vương vẫn vẻ mặt không bận tâm:
Trước khi tới, Địa Ngô Yêu Hoàng đã nghĩ dù sao Trảm Thiên Hoang Lĩnh cũng là lãnh địa của Phạm Yêu Hoàng, tìm được hung thủ giết Tễ Vũ Vương thì sẽ giao cho Phạm Yêu Hoàng xử lý.
Hắn không ngờ Thanh Tước Vương lại to gan như vậy, căn bản không coi hắn ra gì.
Là một Yêu Hoàng, có thể chấp nhận thuộc hạ của mình bị thuộc hạ của Yêu Hoàng khác giết, nhưng không thể chấp nhận thuộc hạ của Yêu Hoàng khác coi thường mình.
Địa Ngô Yêu Hoàng ngưng tụ một cái đại thủ ấn, nhằm đỉnh đầu Thanh Tước Vương ấn xuống.