Ngươi vốn còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà thôi! Thế giới này vốn là vậy! Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết! Nếu ta không tấn công bọn chúng thì một lúc nào đó bọn chúng cũng sẽ quay lại cắn ta. Chẳng lẽ, ta phải chấp nhận là kẻ chết hay sao? Chẳng lẽ, ta không được phản lại chúng mà phải đợi chúng đến lấy mạng ta? Đợi chúng diệt sạch đất nước này?
Vĩnh Ninh sống trong thế giới tranh quyền doạt lợi này đã từ khi còn là một đứa trẻ. Trong tư duy của ông ta. Chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc khi các thế lực giữa các nước ngày càng bành trướng hơn. Việc giết hại lẫn nhau vốn đã ăn sâu vào trong máu con người. Do đó, đối với ông ta giữa việc giết người và việc bị giết ông ta đương nhiên sẽ chọn cái thứ nhất. Dẫu cho tất cả có xem đó là sự ích kỷ, độc tài của ông ta đi chăng nữa.
Nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt cha mình. Vĩnh Thái Phi cảm thấy ngột ngạt đến lạ. Ông ấy sao lại như vậy....chẳng lẽ chỉ có giết chóc mới mang lại hạnh phúc? Chẳng lẽ chỉ có giết chóc mới mang lại sự yên bình hay sao? Không! Chiến tranh vốn là tàn khốc, thứ nó đem lại chỉ là đau thương, là mất mát!
"Phụ hoàng, thế nào là một vị vua tốt ạ?"
"Một vị vua tốt là phải biết thấu cảm cho sự đau đớn của muôn dân. Biết vì bá tánh, dân chúng mà hết lòng hết dạ!"
"Nhưng như vậy không phải rất mệt sao ạ?"
" Ân, đúng là vậy! Nhưng một vị hoàng đế tốt là cần phải như vậy! A Phi, con hiểu rồi chứ?"
"Ân, nhi thân rõ rồi! Sau này nhi thần cũng muốn trở thành một người giống như phụ hoàng! Một người có thể vì muôn dân, bá tánh mà đồng cảm, thấu hiểu!"
Những lời đó....vốn là ông nói cậu ta. Nhưng có lẽ... thời gian vô tình quá vì thế cuối cùng lời nói chỉ vỏn vẹn như gió thoảng mà thôi...
Vĩnh Thái Phi cúi mặt. Sau đó quỳ xuống dập đầu với ông.
Dập đầu ba cái. Vĩnh Thái Phi liền đứng lên với ánh mắt cương quyết. Sau đó quay lưng rời đi.
Trong lòng Vĩnh Ninh lúc này bỗng có chút gì đó mất mát đến lạ thường. Ông ta nhìn Vĩnh Thái Phi dần rời đi nhưng miệng chỉ có thể giương lên nụ cười giễu cợt.
Như vậy...cũng tốt...
Nhìn Lạc Phù Nghiêm vẫn còn đứng một chỗ. Vĩnh Ninh cau mày nói. Ông ta vốn chưa từng chấp nhận hắn ta. Bởi lẽ, từ đầu ông ta vốn muốn truyền ngôi cho Vĩnh Thái Phi nhưng cậu ta đã từ chối vì người này. Do đó, từ đó đến giờ, sự ác cảm với Lạc Phù Nghiêm cũng chưa từng thuyên giảm.
Lạc Phù Nghiêm nhìn ông sau đó nhàn nhạt mở miệng.
Lạc Phù Nghiêm nói xong lời cần nói cũng quay lưng đi. Muốn hiểu hay không còn tùy thuộc vào ông ấy.
Vĩnh Ninh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Như thấy lại bóng dáng của Vĩnh Thái Phi còn nhỏ luôn lẽo đẽo theo ông. Hốc mắt liền không nhịn được mà ửng đỏ.
...............
Trước cổng thành Thủy Quốc...
Vĩnh Thái Phi nhìn Lạc Phù Nghiêm khẽ nói. Ánh mắt rõ ràng là không che đi nỗi sự buồn bã.
Lạc Phù Nghiêm nhẹ giọng nói khiến Vĩnh Thái Phi khẽ khựng lại. Sau đó liền không nhịn được mà mím chặt môi ngăn nước mắt muốn chảy.
Cậu ta quay đầu. Nhìn thấy bóng dáng Vĩnh Ninh đứng ở nơi cao nhất đang nhìn về hướng mình.
Khẽ vẽ nên một nụ cười nhẹ. Cậu ta cúi đầu như tạm biệt ông sau đó cùng Lạc Phù Nghiêm phóng xe ngựa rời đi.
"Người cũng phải sống tốt...phụ hoàng!"
Lạc Phù Nghiêm nghiêng đầu mỉm cười với Vĩnh Thái Phi. Hắn ta nhất định sẽ thực hiện đúng lời hứa với nhạc phụ đại nhân.
..................
...~Hết Ngoại Truyện 1~...