Long Kỳ Lân mang theo bọn họ đi tới trước tiểu trấn, người mù lập tức lo liệu. Mua được mũ phượng khăn quàng vai, lại chuẩn bị cho Tần Mục vài bộ quần áo và hoa hồng lớn, lại mời mấy bà lão thay quần áo cho Tần Mục, Linh Dục Tú, Tư Vân Hương và Hồ Linh Nhi.
Người mù lấy một ít đại phong tệ trong túi tiểu hồ ly ra mua một tòa trạch viện, mua chút nha hoàn. Hắn lo liệu trước trước sau sau, hôm nay sẽ bái đường thành thân.
Tần Mục bị buộc chặt lại nhưng tu vi vẫn còn, hắn lặng lẽ lay động sáo vàng, bảo mấy con Giao Long ám toán người mù và trói hắn lại.
Chẳng qua sáo vàng vừa mới vang lên, còn chưa thành lập liên hệ với Giao Long, người mù đã phát giác, gậy trúc điểm vào mi tâm Tần Mục. Tần Mục nghe thấy thân thể phát ra tiếng ầm ầm, ba đại thần tàng Lục Hợp, Ngũ Diệu, Linh Thai đều bị người mù phong ấn.
Người mù sợ hắn đùa nghịch thủ đoạn nào đó, lại phong ấn thần tàng của Linh Dục Tú cùng Tư Vân Hương.
Hồ Linh Nhi nhìn thấy hắn đi tới, hưng phấn nhảy nhót nói:
Người mù mở dây thừng vàng trên người Hồ Linh Nhi, nói:
Ta cởi trói cho ngươi, ngươi giúp ta canh chừng bọn họ, ta lại đi đặt mấy bàn tiệc rượu và mời gánh hát.
Tốt!
Tiểu hồ ly thống thống khoái khoái nói.
Linh Dục Tú và Tư Vân Hương lườm tiểu hồ ly.
Hồ Linh Nhi dương dương đắc ý, nàng nhảy lên ghế, lắc lắc bím tóc.
Tần Mục tán thưởng, khâm phục không ngớt. Chiêu phong ấn tu vi của người mù như hạ bút thành văn, đều phong ấn ba người, bọn họ có thủ đoạn cũng không thể dùng được.
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, hắn nói với Long Kỳ Lân:
Long Kỳ Lân lắc đầu nói:
Dứt lời, nó lắc lắc đuôi đi ra ngoài canh cổng.
Tần Mục ngẩn ngơ, cảm thấy Long Kỳ cần phải giảm cân.
Đến ban đêm, Tần Mục và Linh Dục Tú bị mấy lão bà tử bắt lại, cưỡng ép bái đường thành thân. Người mù mời hầu hết người trong trấn tới tham dự, không thu tiền lễ. Chứng kiến cuộc hôn lễ này, gánh hát cũng là gánh hát bình thường, loa kèn rất tình quê.
Hôn lễ diễn ra náo nhiệt, cuối cùng, Tần Mục và Linh Dục Tú bị thôn dân trong trấn ồn ào đưa vào trong động phòng.
Hồ Linh Nhi nhìn thấy tân nương không phải là mình nên rất không vui. Trên tiệc rượu uống đến say mèm, ăn nói linh tinh.
Người mù phất phất tay, nói:
Ngày mai lại đến, ngày mai phải xử lý một lần! Tân lang quan vẫn là tân lang quan, tân nương tử lại đổi một người.
Vận mệnh tân lang quân thật tốt!
Mọi người tán thưởng liên tục, nhao nhao rời đi.
Hồ Linh Nhi nhảy lên bàn rượu, mang theo một bình rượu lớn, say khướt nói:
Mù gia gia, ngày mai ta muốn làm tân nương tử!
Tốt, tốt.
Người mù liên tục gật đầu.
Trong động phòng, Tần Mục và Linh Dục Tú ngồi bên mép giường, nghe tiếng huyên náo bên ngoài đã biến mất, nội tâm sợ hãi và lo lắng. Sau một lúc lâu, Linh Dục Tú xốc một góc khăn quàng vai lên, vụng trộm liếc nhìn Tần Mục đang mang theo hoa hồng lớn. Tần Mục đang khẩn trương cầm lấy hoa hồng lớn, nàng đột nhiên bật cười.
Tần Mục lườm nàng, nói:
Linh Dục Tú muốn xốc khăn quàng vai lên, tròng mắt đảo lòng vòng, cười hì hì nói:
Người ta nói nữ hài tự bỏ khăn quàng vai trong đêm động phòng là điềm không may, chi bằng nam tới bỏ.
Còn có quy củ này?
Tần Mục kinh ngạc, hắn xốc khăn quàng vai lên. Hắn sững sờ, nhìn thấy hồng nhan dưới khăn quàng, tân nương rất mê người. Linh Dục Tú xấu hổ e sợ, cúi đầu lườm hắn một cái:
Nhìn cái gì vậy?
Thật đẹp.
Tần Mục đứng dậy, đẩy cửa, không đẩy ra được, nói:
Hắn mở cửa sổ muốn nhảy ra ngoài, dưới cửa sổ là một cây gậy trúc điểm tới, giọng nói của người mù vang lên:
Tần Mục giật mình, tức giận nói:
Mù gia gia, tại sao ngươi ngồi xổm dưới góc tường?
Quy củ.
Người mù nói:
Yên tâm, ta là người mù, không nhìn thấy cái gì.
Mới là lạ!
Tần Mục đóng cửa sổ lại, hắn đi tới bên giường, nói:
Hai người ngồi trên giường, Linh Dục Tú níu góc áo của mình, Tần Mục cầm hoa hồng lớn trong ngực. Qua thật lâu, tiếng ho khan của người mù lại vang lên, nói:
Tần Mục cầm bầu rượu lên đập vỡ, người mù giận dữ, chống gậy trúc đi. Sau một lúc lâu lại có tiếng người mù vang lên, nói:
Gà trống nhỏ không gáy, muốn làm gì? Lại không gáy, cắt đứt một chân!
Mù gia gia đang mắng gà trống hay là mắng ta?
Tần Mục không hiểu, sau một lúc lâu, cửa sổ mở ra, một cái gậy trúc chọc con gà trống gãy một chân đưa vào trong cửa sổ.
Tần Mục đóng cửa sổ lại, lại quay về ngồi bên giường, lúng ta lúng túng nói:
Linh Dục Tú cười nhạo nói:
Ngươi đấy, thật không biết nói chuyện. Ta buồn ngủ, ngủ trước.
Ừ.
Tần Mục nhìn thấy nàng chui vào trong chăn, dưới cái chăn đỏ lộ ra cái đầu nhỏ nhắn, Linh Dục Tú nháy mắt mấy cái:
Ta ngủ.
Ừ.
Linh Dục Tú hừ một tiếng, nghiêng người sang chỗ khác.
Tần Mục cũng nằm xuống, cũng kéo chăn đắp lên người. Hai người gối lên một cái gối, gò má đối diện nhau, Tần Mục không dám thở, Linh Dục Tú bật cười. Hơi thở ập vào mặt, Tần Mục đỏ mặt, môi của nữ hài trong chăn đụng chạm vào môi hắn.
Tần Mục nháy mắt mấy cái, nói:
Linh Dục Tú lại hôn một cái, sau đó cười khanh khách.
Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm táo bao của người mù, chậm rãi đi xa:
Tần Mục nghe hắn đi xa, vội vàng rón rén xuống giường, đi tới bên cửa sổ. Hắn lặng lẽ mở ra, thò đầu nhìn quanh một lúc, lại phất tay với Linh Dục Tú. Linh Dục Tú không theo tới.
Tần Mục quay đầu nhìn sang, nhìn thấy nữ hài như ngủ thiếp đi.
Tần Mục lóng ngóng bò ra ngoài, nói nhỏ:
Linh Dục Tú đỏ mặt, vội vàng chui từ trong chăn ra ngoài, mang giày vào và leo ra khỏi cửa sổ. Tần Mục tiếp lấy nàng, cũng ôm nàng xuống. Hai người dọc theo góc tường len lén đi tới gian phòng Tư Vân Hương, đi tới dưới cửa, Tần Mục lặng lẽ nói:
Hương muội muội đã ngủ chưa?
Chưa.
Phía sau hắn là giọng nói của Tư Vân Hương, Tần Mục giật mình, vội vàng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tư Vân Hương rón rén đi tới sau lưng bọn họ.
Tần Mục kinh ngạc nói.
Tư Vân Hương giống như cười mà không phải cười nói:
Linh Dục Tú cười lạnh nói:
Có con mèo cái còn chưa đủ tư cách làm mèo đực kêu. Chăn trâu, chúng ta đi tìm tiểu hồ ly không?
Linh Nhi làm phản rồi!
Tần Mục lắc đầu nói:
Chúng ta rời đi, các ngươi đừng lên tiếng.
Giáo chủ đi nơi nào?
Long Kỳ Lân đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, ba người bị giật mình.
Tần Mục cắn răng nói:
Long Kỳ Lân run rẩy, thành thành thật thật đi theo hắn trốn ra ngoài, nói:
Tần Mục đi theo sau mông nó, chỉ thấy mười mấy con Giao Long cũng rón rén đi theo. Hắn dở khóc dở cười, nói:
Long Kỳ Lân cúi đầu, nhìn thấy tiểu hồ ly đã say chổng vó nằm ngủ trên trán nó.
Tần Mục kéo hai nữ, ra sức nhảy lên lưng Long Kỳ Lân, nói:
Long Kỳ Lân chở bọn họ ra khỏi trấn, một đường đi tới hướng nam. Lúc đi gần trăm dặm, Tần Mục yên lòng, nói:
Long Kỳ Lân tăng thêm tốc độ, chạy một đêm. Chạy ra ba, bốn ngàn dặm, Tần Mục cười nói:
Có lẽ ánh mắt Mù gia gia không nhìn xa như vậy, Long béo, có thể dừng lại nghỉ tạm. Phía trước chính là Dũng giang, chúng ta đi bờ sông, thuận sông đi Đông hải, sau đó đi đường vòng đến kinh thành. Linh Nhi tỉnh rồi chưa? Trói tiểu phản đồ lại.
Vẫn say rượu.
Bọn họ đi tới Dũng giang, đang muốn tìm thuyền lại thấy một chiếc thuyền từ lòng sông đi tới, đầu thuyền chính là lão giả gầy yếu đang đứng.
Sắc mặt Tần Mục xám ngoét.
Người mù bình chân như vại nói:
Tần Mục chán nản, Long Kỳ Lân vội vàng kêu lên:
Mọi người đành phải lên thuyền, chiếc thuyền này chuyển hướng đi vào Đại Khư.
Người mù cười tủm tỉm nói:
Tần Mục đã nhìn thấy cảnh mình bị áp giải đi chém đầu.
Đột nhiên, nước sông sinh ra sóng gió rất mạnh, thế nước chảy xiết. Tần Mục hơi ngẩn ra, vội vàng nằm sấp sang một bên thuyền. Chỉ thấy dòng nước đang chảy xiết bình tĩnh lại, nhưng con thuyền bọn họ cách mặt sông càng cao, thời gian dần qua lại cao ngang đỉnh núi.
Linh Dục Tú và Tư Vân Hương một chạy đến đuôi thuyền, một chạy đến đầu thuyền nhìn hai hướng thượng du và hạ du. Các nàng ngây dại, trong Dũng giang xuất hiện một cái đai ngọc thật dài.
Càng nhiều nước sông phiêu phù trên không trung giống như một con Thủy Long.
Người trên thuyền ngơ ngác nhìn cảnh này, thuyền nhỏ chạy nhanh trong sông dài, nó có vẻ nhỏ bé hơn trước rất nhiều.