Hồ Linh Nhi nói một tiếng, Long Kỳ Lân cũng biết tình thế nghiêm trọng, vội vàng lay động thân thể biến thành chân thân. Nó hóa thành cự thú, Linh Dục Tú và Tư Vân Hương nhảy lên lưng Long Kỳ Lân. Viêm Tinh Tinh vội vàng nói:
Long Kỳ Lân vội vàng phát lực, nó chạy tới vị trí đang tuyển chọn Thái Dương Thủ.
Chờ sau khi đến Thái Dương Thần điện, chỉ thấy cung điện này có tiêu chí tam túc điểu, tam túc điểu nằm trong hình vẽ mặt trời. Hai cự nhân đang đứng canh giữ ngoài cửa, bọn họ là Mục Nhật giả thành niên, thân thể cực kỳ cao lớn, một người đi ra chặn đường bọn họ.
Vẻ mặt hai vị Mục Nhật giả đầy uy nghiêm, trầm giọng quát:
Hồ Linh Nhi nhảy xuống, nói:
Là Thái Dương Thủ của các ngươi mời chúng ta tới! Nhanh đi báo tin cho tộc trưởng các ngươi, xảy ra đại sự!
Các ngươi chờ một chút!
Một Mục Nhật giả trong đó lập tức xoay người đẩy cửa điện đi vào bên trong. Sau một lúc lâu, vị Mục Nhật giả kia đi ra, nho nhã lễ độ nói:
Các nàng đi vào thần điện, lập tức cảm thấy bản thân nhỏ bé. Nơi này tụ tập cự nhân Mục Nhật tộc, thân thể bọn họ rất cao lớn, bọn họ chỉ đứng tới mắt cá chân của những cự nhân này.
Những cự nhân kia vây quanh một hàng rào, đang quan sát phía dưới tuyển chọn, thỉnh thoảng có tiếng sợ hãi thán phục truyền tới. Hồ Linh Nhi nhảy dựng lên, muốn quan sát tình hình phía dưới. Tiếc rằng hàng rào này quá cao, thân thể nàng quá thấp bé, cho dù nhảy lên cao năm, sáu trượng cũng không thể nhìn thấy tình hình phía dưới.
Hồ Linh Nhi vội vàng lắc đâu, thân thể trôi nổi bay lên, rốt cuộc có thể nhìn thấy tình hình bên dưới.
Nơi đó rất nhiều thiếu niên thiếu nữ Mục Nhật tộc đang chia thành hai nhóm, chính giữa sân khấu là ba tượng thần. Mỗi tượng thần đều là quái nhân ba chân, mọc ra cánh, cánh chim mở ra. Thân người cong lại, dùng lưng cỏng một cái hồng lô.
Cái lò này không bình thường, nó tròn trùng trục. Bốn phía vách lò có điêu khắc, trong lò không có dược thạch.
Có một thiếu niên Mục Nhật tộc đang rạch cổ tay, mặc cho máu tươi chảy vào trong hồng lô, sau đó thôi thúc chân hỏa, thử đốt lò lửa.
Trong lò xuất hiện một đám hỏa diễm. Hỏa diễm càng lúc càng lớn, lập tức rực cháy điêu khắc chung quanh hồng lô, càng ngày càng loá mắt.
Trong lò phát ra ba động tối nghĩa, có tiếng dị thú gào thét kinh người vang lên.
Mục Nhật giả bốn phía vui mừng, nhưng vào lúc này ánh sáng lại ảm đạm, lò lửa dập tắt.
Lại có một nữ hài tử tiến lên, rạch cổ tay. Nàng cũng thất bại, chẳng qua còn khá hơn thiếu niên vừa rồi một ít, bên trong lò lửa có một dị tượng hỏa long bay lên.
Dị tượng này chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, thoáng qua tức thì liền biến mất.
Hồ Linh Nhi nhìn về phía đối diện, nơi đó có lão tộc trưởng Mục Nhật tộc và mấy trưởng lão tóc trắng đầu bạc đang quan sát khảo nghiệm phía dưới. Hồ Linh Nhi hơi suy nghĩ và bay tới.
Lại nghe một trưởng lão nói:
Mấy vị trưởng lão lộ ra vẻ ưu sầu, không phải Thuần Dương thể, khó có thể chịu đựng lực lượng bàng bạc kinh khủng của thuyền Thái Dương. Cho dù cưỡng ép nắm giữ lực lượng thuyền Thái Dương cũng sẽ bị lực lượng thuyền Thái Dương thiêu chết.
Lão tộc trưởng thở dài:
Thể chất của hắn cũng không phải Thuần Dương thể, nhưng thắng ở tu vi hùng hậu, có thể chống đỡ thời gian ngắn.
Phía dưới, một đám thiếu niên thiếu nữ ý đồ nhen lửa Thái Dương lô, tất cả đều chấm dứt trong thất bại, sắc mặt từng trưởng lão ngưng trọng.
Đám người Linh Dục Tú đi tới vị trí lão tộc trưởng, lão tộc trưởng đưa tay. Một khối đá xanh dưới chân đám người Linh Dục Tú bay lên, đưa các nàng và Long Kỳ Lân lên dự lễ với bọn họ.
Linh Dục Tú vội vàng nói:
Nàng cũng thông minh, biết thân phận của mình rất khó thuyết phục vị tộc trưởng Mục Nhật tộc này, cho nên mang thân phận Nhân Hoàng của Tần Mục ra.
Lão tộc trưởng lắc đầu nói:
Hắn đưa tay, cánh tay dài chỉ vào hồng lô bên dưới, nói:
Linh Dục Tú tức giận:
Lão tộc trưởng cắt đứt lời nàng, nói:
Linh Dục Tú giận dữ:
Ánh mắt lão tộc trưởng nhìn lên người nàng, nghiêm túc nói:
Linh Dục Tú ngẩn ngơ.
Tư Vân Hương cười lạnh nói:
Lão tộc trưởng nghiêm túc nói:
Một trưởng lão khác nói:
Các trưởng lão khác nhao nhao gật đầu, nhưng vào lúc này, đột nhiên chấn động khủng bố truyền tới. Lão tộc trưởng và mấy vị trưởng lão khiếp sợ, vội vàng đứng dậy, lộ ra vẻ kinh hãi:
Ầm ầm!
Lão tộc trưởng và mấy vị trưởng lão phóng lên trời, Thái Dương Thần điện nguy nga bị mấy lão giả đụng thủng một lỗ lớn. Hồ Linh Nhi vội vàng quát to một tiếng, Long Kỳ Lân chở bọn họ bay đi, cũng bay ra khỏi nóc đại điện và nhìn ra ngoài.
Ánh nắng chói mắt.
Mặt trời màu đen biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một mặt trời màu trắng đang tỏa sáng, nhiệt lực cuồn cuộn tỏa ra chung quanh.
Hồ Linh Nhi vội vàng bảo Long Kỳ Lân bay tới vị trí mặt trời. Linh Dục Tú hồi hộp, luôn miệng thúc giục Long Kỳ Lân, Tư Vân Hương mở cờ trong bụng:
Bọn họ bay đến giữa không trung, đột nhiên Long Kỳ Lân đổi hướng, mấy cây cột cờ phía dưới bay lên. Tất cả mọi người khẽ giật mình, nhìn xuống dưới, trên mặt đất có hai bóng người và mấy con Giao Long.
Long Kỳ Lân hạ xuống, ba nữ hài nhảy xuống đất, lại thấy Tần Mục đã kéo nữ hài dính vào thuyền Thái Dương ra ngoài, nàng đang nằm ngang trên mặt đất.
Linh Dục Tú nhanh chóng tiến lên:
Xuỵt!
Tần Mục dựng thẳng ngón tay lên, thấp giọng nói:
Linh Dục Tú tại hắn dưới nách mạnh mẽ bấm một cái, oán giận nói:
Tần Mục cười cười, nói:
Trận văn xoay tròn trong đôi mắt hắn, mở Đan Tiêu Thiên nhãn ra, lập tức thôi thúc Ngự Long quyết. Một con Giao Long bay tới và đáp lên người hắn, nó nằm trên đầu vai Tần Mục, thân rồng uốn quanh hông hắn.
Tần Mục mượn nhờ long khí của Giao Long, tu vi bay vọt, đồng tử tuôn ra tầng tầng trận văn, trực tiếp mở Cửu Trọng Thiên nhãn kiểm tra thân thể Viêm Tinh Tinh.
Sau một lúc lâu, hắn giải trừ Ngự Long quyết, trận văn trong mắt biến mất. Con Giao Long kia không nhảy ra đầu vai hắn, nó tiếp tục nằm ở chỗ này, hiển nhiên cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Con Giao Long há mồm ngáp một cái, buồn ngủ.
Hồ Linh Nhi vội vàng chạy tới, bắt lấy góc áo của Tần Mục và bò lên:
Con Giao Long đành phải trượt đi.
Hồ Linh Nhi ngồi trên đầu vai Tần Mục, hai chân quơ quơ, cái đuôi trắng như tuyết lắc tới lắc lui.
Tần Mục trầm ngâm một lát, nói:
Hồ Linh Nhi ừ một tiếng, từ tiểu nữ hài hóa thành tiểu hồ ly, chít chít chui vào trong túi Thao Thiết. Miệng túi mở ra, Tần Mục đọc tên một đám dược liệu, một cơn gió lốc nâng túi Thao Thiết bay lên.
Linh Dục Tú thấy bọn họ phối hợp rất mật thiết, trong lòng ghen ghét con tiểu hồ ly này, liếc liếc Tư Vân Hương, cười nói:
Tư Vân Hương cười hì hì nói:
Tần Mục luyện ra mấy lô linh đan cho Viêm Tinh Tinh đang hôn mê uống vào, cũng phân loại đan dược một phen. Đúng vào lúc này, lão tộc trưởng mang theo mấy trưởng lão bay tới bên cạnh mặt trời, đứng từ xa nói:
Bọn họ lời còn chưa dứt, lúc này nhìn thấy Tần Mục.
Mấy lão giả khó nén vẻ mặt khiếp sợ, Tần Mục đã phân loại đan dược xong:
Lão tộc trưởng áp chế rung động trong lòng, vội vàng nói:
Tần Mục cười nói:
Hắn nói phong khinh vân đạm, nhưng lão tộc trưởng lại biết Tần Mục trả giá bao lớn. Bảo vật có thể nhen thắp sáng mặt trời màu đen, tuyệt đối không thể xem thường, Tần Mục nói bỏ liền bỏ, không chút do dự.
Nội tâm hắn áy náy không nhỏ, Tần Mục vô tư như vậy, mới vừa rồi hắn còn không nguyện ý đến đây. So sánh với nhau, hắn cảm thấy hổ thẹn.
Sắc mặt Tần Mục ngưng trọng, nói:
Lão tộc trưởng thở dài một hơi, nói:
Bàn tay Tần Mục chạm vào cây cột, sắc mặt lão tộc trưởng thay đổi, vội vàng ngăn cản nhưng muộn một bước, bàn tay của Tần Mục đã chạm vào cây cột.
Ngay sau đó năng lượng bàng bạc bộc phát và rót vào trong người Tần Mục, Tần Mục gầm lên thật lớn. Toàn thân xuất hiện chân hỏa hừng hực, thân thể càng ngày càng khổng lồ, một cánh tay khác không tự chủ bắt lấy cây cột còn lại.
Gân trên người hắn nổi lên, dưới nách lại có hai cánh tay chui ra. Ba ba, hai tay khác cũng nắm lấy hai cây cột, trong khoảng khắc hắn như biến thành thần linh tắm trong Thái Dương Chân Hỏa.
Thần uy dâng trào giống như sóng lớn chập chờn, từ bốn phương tám hướng đánh ra, cũng làm người ta sợ hãi tới cực điểm.
Lão tộc trưởng bảo vệ đám người Hồ Linh Nhi, Linh Dục Tú, ánh mắt đờ đẫn. Ngửa đầu nhìn cự nhân cao mấy trăm trượng, đột nhiên hắn tỉnh ngộ và quỳ một gối xuống đất.
Hắn cúi đầu nói:
Phía sau hắn, mấy vị trưởng lão cũng quỳ một gối chạm đất, cúi đầu xuống:
Đám người Linh Dục Tú, Tư Vân Hương không hiểu, lại thấy một đám cự nhân Mục Nhật tộc đi tới, trầm lặng và im ắng, đi tới chung quanh các cây cột và quỳ xuống.
Bọn họ đồng thanh hô lên.
Tư Vân Hương tiến đến bên tai Linh Dục Tú, nhỏ giọng thì thầm: