Hùng Kỳ Nhi dùng hai cánh tay ôm lấy Thanh Long châu, hạt châu có kích cỡ rất lớn. Nó lớn như nắm tay người lớn, tuổi tác nàng quá nhỏ, ôm trong tay hơi phí sức.
Tần Mục nhìn thấy cử chỉ của Liễu Như Nhân, bỗng nhiên biết suy đoán của mình không sai, quả nhiên chỉ có tiểu nữ hài thuần khiết ngây thơ mới có thể phát huy tất cả uy năng của Thanh Long châu.
Khó trách Tây Thổ coi trọng tiểu công chúa như vậy.
Liễu Như Nhân dùng ống tay áo che mặt, lộ ra một con mắt. Con mắt trắng và có trong đen như hạt đậu nành, rất kỳ lạ.
Sau lưng Liễu Như Nhân, đột nhiên tiếng đùng đùng vang lên không dứt, từng người giống như “thi thể” đậy nấp quan tài lại.
Liễu Như Nhân cũng nhảy vào trong quan tài, nàng nằm xuống và cười nói:
Những quan tài kia mọc ra hai chân và chạy lên sườn núi.
Tần Mục đột nhiên nói:
Liễu Như Nhân đang muốn khép lại vách quan tài, nghe vậy vội vàng dừng lại, cũng đứng lên. Ngoài cười nhưng trong không cười, nàng nói:
Giọng nói của nàng mang theo rung động, hiển nhiên sợ hãi tới cực điểm.
Tần Mục buồn bực, không phải là Thanh Long châu sao?
Hùng Kỳ Nhi nắm chặt Thanh Long châu, cho dù có thể phát huy ra uy lực Thanh Long châu, nhưng có lẽ không đáng sợ. Vì sao đám người Liễu Như Nhân lại sợ hãi như thế?
Tần Mục vẻ mặt ôn hoà, nói:
Liễu Như Nhân hơi ngẩn ra, vẻ mặt Tần Mục ấm áp như gió xuân, cười nói:
Liễu đại đương gia có chỗ không biết, lần này ta đi vào Tây Thổ cũng không có ác ý. Ta chỉ muốn xem phong thổ Tây Thổ, còn mang theo tiểu công chúa đi tìm hiểu nhân sinh, tiểu công chúa cuối cùng vẫn là người Tây Thổ, biết rõ địa lý Tây Thổ.
Biết rõ Tây Thổ địa lý?
Liễu Như Nhân nháy mắt mấy cái.
Hùng Kỳ Nhi mới năm sáu tuổi, từ nhỏ sinh hoạt bên trong Chân Thiên cung, chỉ sợ quen thuộc duy nhất là địa lý Chân Thiên cung. Có thể có ấn tượng gì với địa lý Tây Thổ, có Hùng Kỳ Nhi dẫn đường, không khác nào người mù sờ voi.
Liễu Như Nhân cẩn thận nói:
Tần Mục kinh ngạc nói:
Vẻ mặt Liễu Như Nhân biến ảo không ngừng. Tần Mục có kiên nhẫn rất tốt, từ đầu đến cuối hắn vẫn đứng đó, chờ trả lời thuyết phục của nàng.
Hắn không nói một lời, những kẻ nửa người nửa thi thể kia cũng không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, Liễu Như Nhân cười khanh khách nói:
Tần Mục cười ha ha, nói:
Dứt lời, hắn ôm Hùng Kỳ Nhi nhảy ra khỏi lưng Long Kỳ Lân, cũng đi tới trước quan tài Liễu Như Nhân.
Hắn nhìn sang quan tài gỗ, hắn giật mình. Hắn nhìn thấy quan tài gỗ không lớn nhưng không gian bên trong vô cùng kinh người, dài rộng đều hơn mười trượng. Bên trong cao năm sáu trượng, nhìn giống một tòa nhà lớn.
Hơn nữa bên trong có bàn ghế và giường ngọc, lại chia làm mấy gian phòng. Đồ ăn thức uống sinh hoạt thường ngày đều có, còn có chỗ ở của nô bộc, cũng không khác cung điện nhỏ là bao nhiêu.
Tần Mục tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Vừa rồi Liễu Như Nhân nhảy ra khỏi quan tài, hắn còn giật nảy mình. Hắn tưởng rằng một bộ cương thi thật nhảy ra khỏi quan tài, không nghĩ tới quan tài chỉ là chỗ ở của Liễu Như Nhân.
Hắn nhìn sang các hắc quan khác, thầm nghĩ:
Chẳng lẽ những quan tài đều như thế, đều là chỗ ở của đệ tử Liễu gia? Nhưng hai chân của quan tài có thể đi lại, ngược lại cách làm khác với tòa thành có thể di chuyển của Y Y tỷ nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Long béo, ngươi cũng vào đi!
Tần Mục quay đầu cười nói.
Long Kỳ Lân do dự một lúc, lắc đầu nói:
Tần Mục cười mắng một câu, mang theo Hùng Kỳ Nhi nhảy vào bên trong quan tài, lưu Long Kỳ Lân ở lại bên ngoài.
Liễu Như Nhân khép vách quan tài lại, chỉ thấy các quan tài lập tức bước đi như bay. Có quan tài còn nổi bồng bềnh giữa không trung, vây quanh quan tài của Liễu Như Yên, trèo đèo lội suối và bay qua các ngọn núi.
Long Kỳ Lân vội vàng đuổi theo, đợi qua mấy ngọn núi lại thấy một lăng mộ to lớn nằm giữa dãy núi. Rất nhiều hắc quan Liễu gia giống như con thuyền đen trôi lơ lửng giữa không trung, nối đuôi nhau mà vào, đi vào từ cửa hang lăng mộ.
Long Kỳ Lân rùng mình vài cái, trong lòng lén lút tự nhủ nhưng vẫn đi theo vào lăng mộ.
Bên trong quan tài, Tần Mục ngồi xuống, Hùng Kỳ Nhi bị hắn ôm vào trong ngực. Liễu Như Nhân an vị ở đối diện, hai người nhìn nhau, trầm mặc một lát, bầu không khí ngưng trọng.
Đột nhiên, Tần Mục cười nói:
Đồng tử màu đen như hạt đậu nành của Liễu Như Nhân xoay tròn, khôi phục lại như người thường, cười nói:
Tần Mục kinh ngạc không thôi, nghiêng người nói:
Liễu Như Nhân cảm thấy nội tâm ấm áp, rất vui vẻ nói với hắn:
Hùng Kỳ Nhi buồn bực, nói thầm:
Thi khí trên người Liễu Như Nhân nhạt đi một chút, cười nói:
Tần Mục chấn động, thất thanh nói:
Liễu Như Nhân nói:
Tần Mục lạnh nhạt nói:
Sắc mặt Liễu Như Nhân biến hóa.
Tần Mục cười ha ha, sắc mặt lại hiền lành, cười nói:
Liễu Như Nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
Tần Mục đàng hoàng nói:
Liễu Như Nhân quả thực yên lòng, chỉ còn lo lắng Thanh Long châu trong tay Hùng Kỳ Nhi.
Thanh Long châu chính là khắc tinh lớn nhất của Liễu gia. Uy năng viên long châu kia bị thúc giục, cho dù tu vi cao thủ Liễu gia mạnh như thế nào cũng không thể ngăn cản.
Sở dĩ Liễu gia thần phục Chân Thiên cung, cũng là bị Thanh Long châu chấn nhiếp.
Tần Mục lại nói:
Như Nhân tỷ tỷ, người Chân Thiên cung đến là ai? Tu vi gì?
Người đến là trưởng lão Ngọc gia Chân Thiên cung, Ngọc Như Ý.
Liễu Như Nhân nói:
Tần Mục gật đầu, người Tây Thổ cũng không phải nhìn tu vi cảnh giới như thế nào. Vạn Thần Tự Nhiên công vốn không phải dựa vào tu vi thủ thắng, mà là dựa vào cảm ngộ tự nhiên, cảm ngộ thiên địa. Tâm tư càng thuần, sức cảm ứng càng mạnh, có thể câu thông thiên địa càng mạnh.
Đương nhiên, tu vi cao, thần thông Tạo Hóa mạnh, cũng liên quan tới thực lực mạnh yếu. Nhưng đối với người Tây Thổ mà nói, cảm ngộ với tự nhiên là trọng yếu nhất.
Tần Mục cười nói:
Liễu Như Nhân lộ ra vẻ làm khó, cố mà nói:
Tần Mục thở phào, nói cám ơn:
Liễu Như Nhân cười nói:
Nắp quan tài mở ra, Liễu Như Nhân mang theo hắn ra khỏi quan tài, Tần Mục nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy nơi này là thế giới lòng đất. Bốn phương thông suốt, mái vòm lăng mộ có nhật nguyệt tinh thần, tinh đấu tinh tượng. Bốn phía còn có từng đầu thông đạo nối liền với các mộ thật lớn nhỏ, rất nhiều quan tài đang ra ra vào vào trong lăng mộ.
Một quan tài nhỏ lao tới, nắp quan tài mở ra. Một tiểu nữ hài nhảy ra khỏi quan tài, ngồi lên nắp quan tài, nói:
Tần Mục lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Liễu Như Nhân. Liễu Như Nhân u ám, thấp giọng nói:
Nữ tử gọi một tiếng thật ngọt ngào, tò mò quan sát Tần Mục.
Tần Mục cũng không dám khinh thường tiểu nữ hài này. Tuy nói tiểu nữ hài này có quan hệ mẫu tử với Liễu Như Nhân nhưng các nàng là cùng chết, bị đồng thời gọi linh tỉnh lại. Cho nên, tiểu nữ hài này hơn phân nửa có tu vi cảnh giới giống Liễu Như Nhân, đều là đại cao thủ Sinh Tử cảnh hoặc là Thần Kiều cảnh.
Hắn nhìn vào trung tâm Thần Táng cốc, nhìn thấy nơi đó có quan tài hoàng kim. Bốn phía quan tài bị xiềng xích thô to nặng nề khóa lại, còn dán đầy giấy vàng, trên giấy vàng viết đủ loại phù văn.
Tần Mục hiếu kỳ nói:
Cô bé kia nói:
Mẫu thân ta kể, bên trong là một vị thần, Thần thi đã thành linh, nhưng e sợ hắn làm điều ác nên mới khóa hắn lại.
Thì ra là thế.
Tần Mục cười nói:
Dứt lời, hắn lấy một ngọc nhãn cực lớn ra khỏi túi Thao Thiết, cười nói:
Bé hưng phấn nói:
Đúng vào lúc này, giọng nói của Liễu Như Nhân truyền đến, cười nói:
Giọng nói của nữ tử khác vang lên, cười khanh khách nói:
Nhưng vào lúc này, một tia sáng cắt ngang u ám của Thần Táng cốc, cũng đảo qua nơi này.
Tần Mục cười nói:
Liễu Như Nhân ngẩn ngơ, sau đó nhìn thấy Ngọc Như Ý bên người nứt ra, bị cắt thành hai nửa.