Đám người đồ tể, câm điếc và người mù đi theo phía sau đại quân Thần Ma công kích. Rất nhiều Ma tộc tổ dẫn theo yêu ma quỷ quái của U Đô điên cuồng bỏ chạy về phía sau.
Đợi truy sát ba, năm mươi dặm, đại quân Thần Ma ngừng lại. Người què cõng dược sư vẫn đang vùi đầu xông về phía trước, đột nhiên phát giác xung quanh không có bóng người chỉ còn lại có hai người bọn họ, không khỏi run rẩy mấy cái, quay đầu lại, chạy về đội quân lớn, trong lúc này mới yên tâm.
Tư bà bà nhìn về phía hắn nói nhỏ:
Người què oán giận nói:
Dược sư từ trên lưng hắn xuống, hai đùi còn có chút run rẩy, oán giận nói:
Bên kia, người điếc còn đang múa bút như bay, sắc mặt ửng hồng. Tần Mục nhìn ra điểm không thích hợp, lập tức tiến lên kéo người điếc, trong miệng truyền đến tiếng quát réo rắt giống như tiếng rồng ngâm sục sôi:
Người điếc dừng bút trong tay lại, lộ ra vẻ mê mang, đột nhiên cổ họng thoáng ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
Sắc mặt của Tần Mục thoáng đổi, mười ngón tung bay, liên tục điểm ở mấy chỗ trên cổ họng cùng tim phổi của hắn, phong tỏa lại huyết khí đang cuồng loạn của hắn. Tiếp theo, Tần Mục lại chỉ điểm một cái ở mi tâm của hắn, lập tức chạy quanh hắn, thi triển ra Tạo Hóa Thiên Ma Công, từng chỉ lực điểm ở trên thân của người điếc!
Người điếc lần này có thể nói là toàn lực bạo phát, tổn thương đến tâm thần, tâm thần chia ra làm tâm và nguyên thần, trái tim là điểm mấu chốt trong khí huyết, khí huyết của hắn cuồng bạo, huyết quản không chịu nổi, trái tim cũng không chịu nổi, bởi vậy nôn ra máu.
Tần Mục phong tỏa lại trái tim và nơi cổ họng của hắn, ép máu quay về.
Nhưng nguyên thần của người điếc tiêu hao quá lớn, nguyên thần không ổn, có xu hướng nguyên thần tan rã, cho nên Tần Mục lấy Tạo Hóa Thiên Ma Công che lại hồn và phách của hắn, khiến cho hồn phách của hắn không có cách nào rời khỏi thân thể.
Như vậy lại có thể kéo dài thời gian, thuận tiện trị liệu.
Tần Mục nhanh chóng lấy thuốc luyện đan, sau một lúc lâu, đan dược đã thành, hắn bóp mở miệng của người điếc, nhét xuống, lại lấy các loại thủ pháp khiến cho dược lực tan ra.
Đám người Tư bà bà, người mù trở về. Dược sư lập tức tiếp nhận, giúp người điếc trị liệu, nói:
Người điếc kêu lên một tiếng rên rỉ, thản nhiên nói:
Các người trấn tĩnh lại, Tư bà bà dò hỏi:
Người điếc, bức tranh này của ngươi có thể duy trì bao lâu?
Chỉ cần thế giới trong bức tranh không bị đánh nát, những đại quân Thần Ma lại có thể tồn tại vĩnh viễn.
Người điếc ngồi xuống, dược sư dốc lòng điều trị cho hắn, bận trước bận sau. Tần Mục ở bên cạnh làm trợ thủ. Hồ Linh Nhi bưng bàn châm làm trợ thủ cho Tần Mục, ba người trao đổi với nhau, rất náo nhiệt.
Trên mặt của người điếc bị đâm đầy ngân châm, khóe mắt giật loạn, dược sư lại đâm một cây vào khóe mắt, hiện tại không giật nữa, chỉ là cảm giác nửa khuôn mặt mất cảm giác.
Mắt của người điếc bị lệch, hai tròng mắt một ở bên trên một ở bên dưới, khóe miệng chảy nước miếng, nói:
Đêm nay nếu như có thể khôi phục nguyên khí, ta lại cả đêm vẽ tiếp một bức, khiến cho bọn họ càng kiêng kỵ... Dược tư, ta cảm giác mặt cũng không còn là mặt của ta nữa, ta không tìm được màu của cái đầu...
Cây kim này chỉ dùng để châm cứu nguyên thần của ngươi, chỉ có điều sẽ đâm tới thần kinh trên mặt của ngươi, khiến cho thần kinh tạm thời mất cân bằng. Không cần lo lắng! Mục nhi, ngươi làm rất khá, ngăn lại hồn phách của hắn, ngươi tới nhìn châm này nên đâm như thế nào?
Dược sư có chút do dự không quyết, chỉ vào một chỗ cột sống của người điếc cột, hỏi thăm Tần Mục nói:
Tần Mục cẩn thận quan sát, cười nói:
Dược sư ung dung thản nhiên thu hồi ngân châm, từ từ gật đầu nói:
Tần Mục cười nói:
Ngón tay của hắn dời lên vài phần, mong đợi nhìn dược sư, nói:
Dược sư thở dài một tiếng, mặt không đỏ tim không đập mạnh, đâm ngân châm vào nơi Tần Mục nói, trong lòng thầm xấu hổ:
Người điếc nghe được hai người nói chuyện, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh, lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Hồ Linh Nhi chỉ vào Khí Hải của người điếc, hưng phấn hỏi.
Tần Mục và dược sư vội vàng nói:
Sắc mặt của người điếc vàng như đất, liếc mắt nhìn Hồ Linh Nhi:
Dược sư dù sao vẫn là cao minh hơn Tần Mục. Tần Mục chỉ là hiểu rõ tương đối sâu đối với Thần Kiều thần tàng, lý giải đối với thần tàng khác, hăn lại không bằng dược sư, phần lớn thời gian chỉ có thể nhìn.
Cuối cùng, nguyên thần của người điếc vững chắc, dược sư lại điều chế thuốc khiến cho hắn khôi phục nguyên khí.
Đến ban đêm, phía xa truyền đến tiếng kêu to đầy thê lương của Ma tộc, ầm ĩ suốt một đêm, thỉnh thoảng nổi trống, làm ra tư thế sẽ tập kích trong đêm tối nhưng mà Ma tộc trước sau án quân bất động, chỉ là muốn quấy rầy đám người Tần Mục, không để cho bọn họ nghỉ tạm mà thôi.
Đến ngày hôm sau, đội quân tiếp theo của Ma tộc lần lượt chạy tới, quân lực rất nhiều, hơn nữa còn có quân đội vẫn đang tiếp tục chạy tới nơi này.
Rất nhiều Ma Thần chủ tướng đều đi tới trước trận, từ phía xa về phía vực sâu của Vô Vọng thành, trong lòng rất nhiều Ma Thần cảm thấy hoảng sợ, chỉ thấy đối diện có một tòa Thần Thành vô cùng tráng lệ đột ngột xuất hiện ở nơi vốn là di tích Vô Vọng thành đổ nát!
Thần Thành này cao tới trăm trượng, tường thành giống như núi, chắn ngang trong thiên địa, trong thành có đài cao, lỗ châu mai chưng bày từng khẩu thần pháo, mà trên tháp cao ở trong thành, từng khẩu Xạ Nhật Thần pháo to lớn phải lên tới hơn trăm cái!
Trên tường thành, vô số Thần Ma tướng sĩ đứng thẳng, trên người thần nhân mặc giáp màu vàng, uy phong lẫm liệt, đang tuần tra canh phòng ở đầu tường, đi tới đi lui.
Trên không trung của Thần Thành này còn có tường vân lượn lờ, ráng màu nghìn đường. Đó là hiện tượng kỳ lạ do khí tức Thần Ma tản ra!
Trong đại quân Ma tộc hoàn toàn là tâm tình sợ hãi bất an lan tràn ra. Các quân Ma Thần chủ tướng cũng đưa mắt nhìn nhau, ban đầu vốn phải là nơi đổ nát, đột nhiên xuất hiện thêm một tòa Thần Thành khí phách như thế đồ sộ như vậy, cuối cùng lại còn có nhiều Thần Ma trấn thủ như vậy!
Mà nhìn đầu tường thành này có từng khẩu thần pháo, dày đặc đến mức đáng sợ, đủ để bắn cho đội quân Ma tộc vọt tới thành cặn bã.
Trong thành này, từng khẩu Xạ Nhật Thần pháo lại càng nhiều tới mức làm cho người khác giận sôi gan. Trăm khẩu Xạ Nhật Thần pháo, đây còn là chiến tranh sao, dùng để tiêu diệt một thế giới cũng đủ!
Cho dù là Ma Thần nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được cảm thấy kinh hồn bạt vía, chỉ đành phải án binh bất động, cầu khẩn đối phương không nên công kích qua.
Một vị Ma Thần giang rộng hai cánh phía sau, khẽ nói:
Hắn bay một lúc lâu, nghênh đón chính là Phược Nhật La dẫn đầu đại quân chạy tới. Hắn nói ra chuyện này.
Phược Nhật La kinh ngạc nói:
Vị Ma Thần này nói vâng, sau đó phi thân quay về, lệnh cho một đội thám báo đi tìm hiểu hư thực.
Đội thám báo này cách Thần Thành còn có ba mươi dặm, đột nhiên hơn mười khẩu đại pháo bắn ra từng ánh sáng, khiến một đội thám báo này bị giết chết thành tro bụi.
Vị Thần Ma hai cánh này vội vàng bay trở về, nói với Phược Nhật La:
Phược Nhật La cảm thấy da đầu tê dại, thất thanh nói:
Ma Thần hai cánh này cúi đầu không dám nói lời nào.
Sắc mặt của Phược Nhật La không ngừng thay đổi, quát:
Ma Thần hai cánh khúm núm, phi thân đi.
Đợi đến tối, Phược Nhật La cuối cùng dẫn đầu đại quân tìm đến, đi tới trước trận, từ phía xa nhìn về phía tòa Thần Thành này. Chỉ là nhìn không rõ, sắc mặt hắn không ngừng thay đổi, khó có thể quyết định chủ ý.
Nếu Thần Thành này là thật, hắn đánh mạnh qua, chỉ sợ cho dù là Ma Thần cũng phải chết vô cùng nghiêm trọng, hắn cũng không dám lấy tương lai của Ma tộc đi đánh cược.
Trong thành, đám người Tần Mục thu thập hành trang, chuẩn bị rút lui khỏi đó.
Thần Thành này là giả, do người điếc suốt đêm vẽ ra, tuy nói toàn bộ thành đều giả, nhưng trên tường thành có hơn mười khẩu pháo là thật, là do Tần Mục hội nghị nguyên thần với thống trị Tư Vân Hương, để cho Tư Vân Hương suốt đêm đưa tới.
Cũng chính bởi vì hơn mười khẩu pháo này, mới có khả năng hù dọa được Ma tộc, khiến cho rất nhiều Ma Thần và Phược Nhật La thật thật giả giả khó có thể phán đoán.
Chỉ có điều, nếu Phược Nhật La quyết định công kích tới, chỉ sợ không cần chủ lực của Ma tộc xuất chiến, chỉ là Ma Thần và yêu ma quỷ quái U Đô lại đủ để khiến tòa thành này bị san bằng.
Cho nên đám người Tần Mục hiện tại chỉ có thể trốn, bằng không đợi đến khi Phược Nhật La công kích tới, vậy bọn họ sẽ không đi được.
Đám người Tần Mục đi ra khỏi cửa thành, đang muốn chạy về phía đông chỗ Ly thành, đột nhiên trong bóng đêm tối tăm đột nhiên sáng lên, trong không trung một vòng mặt trời từ từ bay lên, rọi sáng phạm vi mấy ngàn dặm!
Mới vừa rồi còn là đêm tối, hiện tại thoáng cái biến thành ban ngày!
Đám người Tần Mục đang đang suy đoán, chỉ thấy một vị thần chỉ ba chân toàn thân có thần hỏa thiêu đốt hừng hực sải bước tiến về phía trước mặt bọn họ.
Khi hắn đi tới, mặt trời trên bầu trời cũng theo đó lưu chuyển!
Một âm thanh trong trẻo truyền đến. Đi ở trước mặt vị thần chỉ ba chân hai cánh này chính là một vị thiếu niên lang, rất anh tuấn, bắn nhìn về phía đám người Tần Mục, cười nói:
Ánh mắt hắn rơi trên thân người mù đang đi ra khỏi cửa thành, hắn lại ở trước mặt mọi người đi dạo qua một lần, cuối cùng rơi vào trên mặt của Tần Mục, cười nói:
Ánh mắt của Tần Mục không nhìn hắn, mà nhìn chỗ cánh tay phải của vị thần chỉ ba chân hai cánh kia. Nơi nào không có tay phải:
Đồ tể lấy ra cánh tay bị chém trong túi Thao Thiết, thản nhiên nói:
Hắn ném cái tay kia ra, xương tay xẹt qua một đường lưu quang, rơi vào chỗ cổ tay phải của Dương Tinh Quân, tự động liên kết cùng xương của hắn.
Ánh mắt của Dương Tinh Quân rơi vào trên người của hắn, hoạt động xương tay một chút, nhẹ giọng nói:
Ngươi trả xương tay cho ta, có thể thấy được sự quang minh lỗi lạc, nhưng máu thịt, da trên xương tay của tay đâu?
Bị Lâu Lan Hoàng Kim cung đại tôn luyện hóa ăn rồi, xương gà của ngươi hắn gặm không nổi, cho nên chỉ còn lại có chân gà.
Đồ tể cầm đao, thản nhiên nói:
Dương Tinh Quân nhìn về phía Tần Mục, do dự một chút, lại nhìn về phía Tề công tử Tề Cửu Nghi trước người, có chút do dự.
Tần Mục cũng nhìn về phía Tề công tử, hiếu kỳ nói:
Hắn áy náy nói: