Cuối cùng, mọi người cũng nghiên cứu hoàn tất, chỉnh lý ra một chương trình, sau đó chính là từng người lựa chọn một phương hướng nghiên cứu, chủ yếu công kích về phương hướng này.
Ma đạo thần tàng là một hệ thống rất lớn, nếu như để một người nghiên cứu toàn diện, cuối đời cạn kiệt hết tinh lực cũng chưa chắc có thể nghiên cứu thông suốt.
Cho dù là bọn họ lựa chọn một phương diện trong đó để nghiên cứu, cũng cần tập trung rất nhiều người mới có khả năng làm được. Ví dụ như chỗ Thiên Thánh học cung của đám người Tư bà bà, thôn trưởng, chỗ Đạo môn của Lâm Hiên đạo chủ, chỗ Tiểu Ngọc Kinh của Vương Mộc Nhiên đều có thể lấy ra rất nhiều nhân tài trợ giúp bọn họ thôi diễn, trong chi tiết phong phú của các ma đạo thần tàng, bọn họ chỉ cần nắm chắc phương hướng lớn trong đó là được.
Mọi người lại tốn thời gian hơn mười ngày, sửa soạn xong chúc phúc của các thần phía sau đầu Ngự Thiên Tôn, tiều phu tập hợp phù văn của các thần, giao cho Duyên Phong đế.
Duyên Phong đế mừng đến chảy nước mắt, rơi lệ nói:
Mọi người cũng không tránh có khỏi cảm xúc tương tự.
Ngự Thiên Tôn chính là một bảo khố cực lớn, đơn thuần nghiên cứu hào quang sau đầu Ngự Thiên Tôn, lại đủ để cho thần thông đạo pháp của Duyên Khang bay vọt!
Tiều phu nói:
Duyên Phong đế bái lạy, thành khẩn nói:
Tiều phu cười nói:
Duyên Phong đế hơi ngẩn người ra, lập tức tỉnh ngộ lại, thỉnh giáo về phía Duyên Khang quốc sư.
Duyên Khang quốc sư nghiêm mặt nói:
Duyên Phong đế bừng tỉnh hiểu ra.
Duyên Khang quốc sư tiếp tục nói:
Duyên Phong đế nói phải, nói:
Duyên Khang quốc sư khẽ nói:
Duyên Phong đế thầm giật mình:
Ý của quốc sư là?
Bệ hạ tất nhiên hiểu rõ.
Duyên Khang quốc sư nói:
Duyên Phong đế nghiêm nghị, nhìn mọi người chỉnh lý ra toàn sách là sách, hắn thở hắt ra một hơi, khẽ nói:
Ba vị Thiên Vương cùng bốn vị Thiên Sư tập trung cùng một chỗ, ánh mắt Đế Dịch Nguyệt chớp động, nói:
Thư sinh cười nói:
Mấy vị khác Thiên Sư và Thiên Vương lập tức đồng loạt nhìn về phía Tần Mục.
Tần Mục vẫn không có chút cảm giác nào, đang giảng giải với các vị Nhân Hoàng đoạt xác sống lại về yếu quyết tu luyện Thiên Hà thần tàng, chuẩn bị lấy Ý Sơn Nhân Hoàng và Tề Khang Nhân Hoàng làm người thí nghiệm.
Tuy rằng hai vị Nhân Hoàng Tề Khang, Ý Sơn không vui, nhưng Nhân Hoàng khác lại đều cam tâm tình nguyện, Sơ tổ cũng gật đầu, cho nên bọn họ cũng không thể không làm.
Thư sinh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đế Dịch Nguyệt, phe phẩy quạt lông cười nói:
Đế Dịch Nguyệt nhìn nàng, thản nhiên nói:
Thư sinh mỉm cười nói:
Sắc mặt của Đế Dịch Nguyệt lập tức trầm xuống.
Sắc mặt của Đế Thích Thiên Vương Phật cũng thật sự không dễ nhìn.
Điền Thục vác thần đao Đế Khuyết, cười lạnh nói:
Tiều phu im lặng, ngư ông Thiên Sư cũng im lặng. Sau khi binh bại, hai người bọn họ lại hóa thành tượng đá, quả thật không có mặt mũi.
Lão nông cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi binh bại, hắn canh chừng Đấu Ngưu giới, cũng không có làm được gì.
Luận về công lao, ngược lại là vị Điền Thục Thiên vương Minh Đô này có công lao lớn nhất.
Thư sinh cười lạnh nói:
Nàng nhìn về phía Đế Thích Thiên Vương Phật, lạnh lùng nói:
Lý Du Nhiên Lý Thiên Vương cũng xuất sắc, hắn làm Thiên Vương thứ ba không ngờ có quan hệ với Xích Đế Tề Hạ Du của Ngụy triều! Khai Hoàng bảo ngươi xây dựng Vô Ưu Hương, ngươi lại chạy đi làm hòa thượng! Làm Thiên Vương chiến tranh, ngươi lại chạy mất, những kẻ dạy học chúng ta kiên trì, không bị bại mới là lạ!
Không nói tới Thanh Hoàng hắn, tuổi tác hắn lớn, là trưởng giả. Nhưng Điền Thục ngươi thì sao? Sau khi đại chiến diễn ra, ngươi bị Tả Thiếu Bật Diêm Thiếu Thanh của Ngụy triều dụ dỗ, bị hắn lừa gạt đến trong thần đao Đế Khuyết, không có ngươi, những kẻ dạy học chúng ta liều mạng thế nào? Ta hiểu được bày trận, ta dạy trận pháp, nổi danh về cầm kỳ thư họa, nhưng ta chưa từng dẫn binh! Làm ruộng, đốn củi, câu cá, ai đã từng dẫn binh?
Nàng cười lạnh nói:
Đế Dịch Nguyệt, Đế Thích Thiên Vương Phật và Điền Thục im lặng.
Sau một lúc lâu, Đế Dịch Nguyệt thở dài, bái lạy một cái:
Đế Thích Thiên Vương Phật và Điền Thục cũng bái lạy một cái, thật lâu vẫn không đứng dậy.
Thư sinh cũng không nâng bọn họ dậy, lạnh lùng nói:
Mọi người im lặng.
Nếu không phải Sơ tổ Nhân Hoàng Tần Vũ ở trong tai họa lớn bảo vệ con dân Khai Hoàng cuối cùng di chuyển, tìm kiếm đường sống, chỉ sợ ngay cả Duyên Khang sau này cũng sẽ không có.
Tiều Phu thánh nhân im lặng, đột nhiên nói:
Thư sinh không đáp, quay đầu nhìn lại.
Phía xa, lỗ tai Tần Mục đột nhiên lớn ên một vòng, hai cái lỗ tai vốn hướng ra hai bên, lúc này lỗ tai không ngờ vặn thành một góc vuông, vặn đến sau đầu nghe bọn họ nói chuyện.
Thư sinh thu hồi ánh mắt, nàng cũng không nói lời nào, khoa tay múa chân lên, lấy câm ngữ giao lưu.
Nhưng vào lúc này, tóc trên gáy của Tần Mục đột nhiên mở ra, lại mọc ra một gương mặt, mắt mở ra, nhìn chằm chằm vào bàn tay nàng.
Thư sinh nhíu mày, khẽ nói:
Thần thức của bảy vị cường giả va chạm vào nhau, thư sinh đang muốn dùng thần thức nói cho bọn họ biết, đột nhiên nàng đếm, phát hiện số lượng thần thức không đúng, lại có tám đạo thần thức!
Đầu thư sinh lớn như đấu, nghiến răng nghiến lợi nói:
Tiều phu gọi Tần Mục, lộ ra vẻ tươi cười, nói:
Ánh mắt sáu người khác có phần hung ác, đồng loạt rơi vào trên người của hắn, trăm miệng một lời nói:
Trán Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh, lặng lẽ lui về phía sau, lộ ra dáng vẻ tươi cười thuần phác:
Đế Thích Thiên Vương Phật chỉ một ngón tay, một sợi dây màu vàng trói chặt hắn lại, kéo đến trước mặt mọi người.
Tần Mục mở miệng muốn kêu, lập tức bị tiều phu dùng đạo thần thông bịt miệng lại.
Bảy người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên thư sinh và Đế Dịch Nguyệt chuyển bước, đi quanh Tần Mục, lần lượt ra tay, điểm về phía quầng sáng sau đầu hắn!
Ầm ầm! Ầm ầm!
Từng tiếng chấn động truyền đến, Đế Dịch Nguyệt là cao thủ Đế Tọa, thư sinh tuy rằng không phải là Đế Tọa, nhưng thực lực chỉnh thể lại cao đến dọa người, hai người thi triển ra sở trưởng, lấy các loại thủ đoạn phá giải đại đạo phù văn của Địa Mẫu, rất nhanh quầng sáng sau đầu Tần Mục lại đổ nát, từng người ảm đạm xuống.
Thư sinh đột nhiên nói:
Hai chân của lão nông hơi gập xuống, bỗng nhiên phóng người nhảy lên giữa không trung, hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy mặt đất phía tây của kinh thành cuồn cuộn, dãy núi run rẩy kịch liệt, dưới nền đất giống như có quái vật khổng lồ nào đó đang nhanh chóng chạy tới!
Lão nông quát lớn, từng bước tiến về phía trước, sau một khắc hắn lại đi tới ngoài ngàn dặm, nắm đấm đánh vào trên mặt đất. Cùng lúc đó, kinh thành đất rung núi chuyển, tất cả mọi người trong kinh thành nhìn thấy được phía tây có ánh sáng chói lòa giống như ban ngày.
Nhưng vào lúc này, một đường đao quang từ trên cao hạ xuống, Điền Thục Thiên Vương chém một đao vào sâu bên trong mặt đất, mặt đất điên cuồng chảy ra thần huyết, chảy vào Đồ Giang, nhuộm đỏ cả Đồ Giang.