Tần Mục trợn tròn hai mắt, Cổ Thần Thiên Đế có một hồn không tan ra, hơn nữa một hồn này còn làm nguyên lão Thiên Minh?
Vậy chẳng phải là nói, Cổ Thần Thiên Đế còn đang đảm nhiệm chức cao trong Thiên Đình?
Bên cạnh hắn, khắp nơi đều là người đã từng giết hắn, giết hắn gần như hoàn toàn hồn phi phách tán!
Những người này còn cướp đoạt vị trí Thiên Đế của hắn, còn chiếm thân thể của hắn.
Quyền vị của hắn, thê tử của hắn, tất cả đều không thuộc về hắn.
Hắn còn muốn cùng những người này lá mặt lá trái, còn muốn cùng những người này xưng huynh gọi đệ, còn muốn cùng những người này vạch kế hoạch tính toán Cổ Thần, hắn còn muốn trợ giúp những người này trở thành người thống trị toàn bộ vũ trụ.
Thậm chí nói không chừng cao thủ trong Thiên Minh trước đây giết chết Địa Mẫu Nguyên Quân lại có hắn, hắn cũng ra tay diệt trừ đi Địa Mẫu Nguyên Quân, thậm chí bồi dưỡng ra một Địa Mẫu Nguyên Quân mới tới thay thế người này!
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được Thiên Minh diệt trừ Địa Mẫu Nguyên Quân, vì sao Nguyên Mộc ngược lại rơi vào trong tay của Thiên Đế.
Bởi vì chính hắn lại đang ở Thiên Minh, bảo vệ lợi ích của Thiên Minh chính là bảo vệ lợi ích của mình!
Mà hắn còn muốn từ từ vạch kế hoạch, còn muốn mưu đồ sống lại, mưu đồ cướp đoạt quyền lực và địa vị của mình, mưu đồ mượn lực lượng Thiên Minh khôi phục thống trị của mình, mưu đồ phá hủy kẻ địch của hắn trong Thiên Minh!
Chuyện này, so với bất kỳ sự kiện nào Tần Mục gặp phải, đều muốn quỷ dị trong quỷ dị, đều không thể tưởng tượng nổi!
Tần Mục nhịn không được bật cười, tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, không ngừng vang vọng ở trong Thiên Âm cung cực lớn.
Hắn cười đến không thở nổi, cười đến không ngừng ho khan:
Hắn thu lại vẻ tươi cười, cười mà như không cười nói:
Lão đạo nhân lôi thôi im lặng không lên tiếng, hình như đang nhập định.
Sắc mặt Thiên Âm nương nương thoáng đổi, thận trọng quan sát ảo ảnh Thiên Đế trong linh hồn cát đen.
Bóng dáng trong cát đen ung dung thản nhiên, nói:
Như vậy vì sao Mục Thiên Tôn còn muốn gặp ta?
Bởi vì Duyên Khang thiếu thời gian và cơ hội trưởng thành lên.
Tần Mục nói:
Bóng dáng trong cát đen cười nói:
Tần Mục hoàn toàn nghiêm túc nói:
Bóng dáng trong cát đen cười nói:
Không có.
Ta cảm thấy bệ hạ cũng không có.
Tần Mục thản nhiên nói:
Cát đen chấn động, người trong cát đen im lặng không nói.
Tần Mục cười nói:
Bóng dáng trong cát đen tiếp tục im lặng.
Thiên Âm nương nương lại rơi vào tình cảnh lưỡng nan, không biết mình có nên mở miệng hay không.
Năm đó vì khống chế Thổ Bá, Thiên Đế nhân lúc Thổ Bá chuyển thế, dung túng nhi tử của Thiên Đế dẫn đầu Bán Thần hạ thủ đối với Thổ Bá chuyển thế.
Thổ Bá chuyển thế là A Sửu có ba hài tử, nhi tử và nữ nhi lớn bị rơi chết, chỉ còn lại có tiểu nữ nhi, ở thời điểm A Sửu xông lên Thiên Đình, nàng đã rơi vào trong tay của Thiên Đế, trở thành nhược điểm để Thiên Đế khống chế hắn.
Tuy rằng bọn họ lấy quân thần đối xử với nhau, nhưng thù hận đã gieo.
Lão đạo nhân lôi thôi chậm rãi mở mắt, nói:
Bóng dáng trong cát đen nói:
Tìm Tần Mục đập mạnh. Lẽ nào Thiên Đế cũng làm ra chuyện giống như vậy đối với Thiên Công?
Thảo nào Thiên Công và Thổ Bá đều không muốn nhắc tới vị Cổ Thần Thiên Đế này, đối với hắn cũng có chút khinh thường.
Thiên Công thậm chí không muốn nhắc tới đoạn lịch sử kia.
Tần Mục nói:
Bóng dáng trong cát đen hừ một tiếng, cũng không phản bác.
Tần Mục nói:
Bóng dáng trong cát đen lại hừ một tiếng, thể hiện rất khó chịu đối với hắn.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, nói:
Còn có một chuyện nữa chính là Ngự Thiên Tôn. Ta dự đoán được Ngự Thiên Tôn còn lại một luồng hồn phách.
Không có khả năng!
Bóng dáng trong cát đen kiên quyết lắc đầu.
Lão đạo nhân lôi thôi cũng lắc đầu:
Hắn nhìn bóng dáng trong cát đen, không nói thêm gì nữa.
Tần Mục nhíu mày, một tia tàn hồn này của Ngự Thiên Tôn có liên quan cùng Cổ Thần Thiên Đế, năm đó ở Dao Trì thịnh hội Ngự Thiên Tôn bị tập kích bỏ mạng, Cổ Thần Thiên Đế hạ lệnh tìm kiếm hồn phách của Ngự Thiên Tôn, nhưng Thổ Bá cũng không có tìm được.
Tần Mục có thể suy đoán được, thật ra Ngự Thiên Tôn linh hồn nghiền nát, nhưng tàn hồn mang theo trí nhớ của hắn thật ra đã bị Thiên Đế thu đi, chỉ có hắn ra tay mới có thể giấu diếm được Thổ Bá.
Mà Thiên Đình đổi chủ, tàn hồn của Ngự Thiên Tôn bị giấu ở bên trong Phi Hương Điện, sợ rằng liên lụy đến thế lực khắp nơi, Cổ Thần Thiên Đế và Đạo tổ không có khả năng làm chủ được.
Tần Mục cắn răng, chẳng lẽ sau này Ngự Thiên Tôn vẫn chỉ có thể ngốc như vậy sao?
Hắn đột nhiên lại hỏi.
Bóng dáng trong cát đen nói:
Tần Mục giật mình.
Bóng dáng trong cát đen cười nói:
Khóe mắt Tần Mục khẽ giật, hắn lại nhìn một chút Ngự Thiên Tôn, trong lòng cảm giác bi ai thay cho hắn, lại có một loại sát ý khó có thể kìm chế được.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười:
Bóng dáng trong cát đen lắc đầu:
Tần Mục suy nghĩ xuất thần, đột nhiên trong lòng hắn buông xuống một tảng đá, hốc mắt của hắn thậm chí có chút ướt át, có chút cảm động.
Hắn cười khẽ, nước mắt trong hốc mắt hắn lại bốc hơi lên.
Khai Hoàng nói, hiểu càng nhiều đối với Thiên Đình ngoại vực lại càng tuyệt vọng. Hiện tại hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Khai Hoàng khi nói ra những lời này, nhưng hắn cũng không thỏa hiệp, cũng không lựa chọn trở thành một thành viên trong những người nắm quyền cao cao tại thượng.
Cho tới nay, Khai Hoàng vẫn là động lực và tấm gương của Tần Mục, mặc dù có rất nhiều hiểu nhầm, nhưng Tần Mục đối với hắn trước sau vẫn kính phục không có ngừng lại.
Nếu Khai Hoàng đã ở Thiên Đình, loại đả kích này quá to lớn, chỉ sợ thoáng cái đánh ngã hắn!
Tâm tình của Tần Mục đã thoải mái hơn rất nhiều, hắn đứng dậy, cười nói:
Hắn dẫn theo Ngự Thiên Tôn đi ra ngoài, đột nhiên bóng dáng trong cát đen gọi hắn, cười nói:
Tần Mục dừng bước lại.
Bóng dáng trong cát đen nghi ngờ nói:
Hắn lại nói ra nghi vấn trong lòng:
Tần Mục xoay đầu lại, trong mắt hắn có ánh sáng chớp động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hồn nhiên.
Hắn cười nói:
Ta thuở nhỏ sinh sống ở thế gian, nơi này có quá nhiều người ta yêu mến, bọn họ có đủ loại bệnh tật, nhưng bọn họ đều là người, đều là người đáng yêu. Bọn họ không phải là thần, không có cao cao tại thượng.
Khi ta biết, các thần Thiên Đình e ngại những người phàm đáng yêu, chặt đi Thần Kiều của bọn họ, chặt đi tiền đồ của bọn họ, ta lại biết cũng không phải là người phàm khiếp sợ thần chỉ, mà thần chỉ khiếp sợ người phàm.
Bóng dáng trong cát đen hơi ngẩn người ra.
Lão đạo nhân lôi thôi vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại mở mắt.
Tần Mục đi về phía bên ngoài Thiên Âm cung, có tiếng cười truyền đến:
Bóng dáng trong cát đen im lặng một lát, than thở:
Tần Mục ở ngoài điện xoay người lại, vẻ tươi cười sáng lạng:
Cát đen lui lại, biến mất.
Lão đạo nhân lôi thôi đứng lên, đi tới bên ngoài điện, hắn đi qua bên cạnh Tần Mục, nói:
Tần Mục nhìn theo bóng hắn đi xa, lớn tiếng nói:
Lão đạo nhân này giậm chân, thân hình biến mất.
Tần Mục khẽ thì thầm, hắn về phía Ngự Thiên Tôn bên cạnh nói:
Ngự Thiên Tôn mê man không hiểu.
Tần Mục miễn cưỡng cười, hỏi tới:
Ngự Thiên Tôn không có cách nào trả lời hắn.
Tần Mục lộ ra vẻ mê mang, lẩm bẩm nói:
Long Kỳ Lân nằm ở trước cung đứng dậy, lắc lư thân thể đi tới, nói:
Tần Mục lộ vẻ tươi cười, trong lòng rất hài lòng.
Yên Nhi nhìn Long Kỳ Lân, khẽ nói:
Ngươi vì sao nói đúng?
Khi tổ sư còn ở thế gian, Duyên Khang quốc sư thường xuyên đến tìm hắn.
Long Kỳ Lân buồn bực khó chịu nói: