Edit + Beta: Đào Mai
Trong Hậu viện im ắng, chỉ có âm thanh của gió phất qua ngọn cây.
Nghi Ninh vừa mới bắt đầu, thời điểm nghe được câu nói kia, cơ hồ là có chút vớ vẩn cho rằng Trình Lang nhận ra mình.
Nhưng trong nháy mắt nàng liền cảm thấy không có khả năng, việc hoang đường quỷ quái như thế, Trình Lang chính là có thông minh cũng không có khả năng đón ra được.
Nghi Ninh nhớ tới vào lúc mình tám tuổi, Trình Lang là gặp qua mình. Hẳn là chỉ khi còn bé đã từng gặp qua.
Nghi Ninh nhìn hắn hỏi:
Trình Lang lại tiến đến gần một bước, dáng người cao ngất như trúc, cách nàng gần thêm một chút.
Nếu như Nghi Ninh thật là cái tiểu cô nương không rành thế sự, nhìn thấy Trình Lang như thế nào lại không thích. Nhưng nàng cố tình không phải.
Trình Lang mỉm cười, nhìn chằm chằm ánh mắt Nghi Ninh nói:
Nghi Ninh nhìn thấy hắn như thế, đại khái đã đoán ra được kết quả hắn muốn làm cái gì.
Tâm nàng dần dần lạnh xuống như băng.
Theo thái độ của Trình Lang, hắn không có khả năng thích Triệu Minh Châu, người hắn như vậy, đối Triệu Minh Châu dù cho có gì cũng là ở ngoài mặt. Nhưng là hắn trực tiếp chống đối Ngụy lão phu nhân, sẽ cùng Anh quốc công phủ trở mặt. Vừa đúng, giờ phút này tiểu thư chân chính Anh quốc công phủ đã trở lại, địch nhân của Triệu Minh Châu đến.
Trình Lang liền lợi dụng ưu thế đến thân cận với mình, như Nghi Ninh là một tiểu cô nương đơn thuần, tất nhiên sẽ bởi vậy mà thích hắn.
Hắn liền có thể bởi vậy thoát khỏi Triệu Minh Châu, mà không cần tốn nhiều sức, thủ đoạn thật cao minh.
Khi nghĩ đến Trình Lang cư nhiên tính kế đến trên đầu mình, Nghi Ninh liền cảm thấy trong lòng ẩn ẩn phát lạnh.
Thời điểm Trình Lang còn là tiểu hài tử, mình rất yêu thương hắn a, dạy hắn làm người phải chính trực trong sạch.
Mình dạy cho hắn rõ ràng đều là những điều chính diện, vì sao có một ngày hắn nhưng lại sẽ đem thủ đoạn giở trò đến trên người mình. Thậm chí giở trò đến trên người một tiểu cô nương vô tội?
Nhìn thấy dáng người Trình Lang tuấn dật cao ngất, Nghi Ninh đã nghĩ đến thời điểm hắn vẫn là tiểu hài tử, dựa vào ở trong lòng mình lại không chịu rời đi, bộ dáng trẻ con nói chuồn chuồn bay đi.
Hoặc là hắn ăn điểm tâm hơi nhiều, bộ dáng đau bụng tìm đến nàng khóc kể, nàng lần đó lại vừa bực mình vừa buồn cười phạt hắn một tháng không cho ăn điểm tâm.
Nàng chậm rãi nhìn hắn, ánh mắt lãnh đạm nói:
Trình Lang không nghĩ tới, tiểu cô nương này cư nhiên vẻ mặt lạnh nhạt nhìn thẳng hắn.
Tươi cười trên mặt hắn hơi hơi thu lại.
Phía sau truyền đến thanh âm nha hoàn đang tìm người, vài nha hoàn đến gần. Ủy khuất hướng Trình Lang nói:
Nha đầu đi theo Triệu Minh Châu theo đi tới, nàng ta nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở bên cạnh Trình Lang, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nếu là có ai thích Trình Lang, nàng là lý giải. Chính là có đôi khi nàng nhìn Trình Lang đều sẽ thất thần. Đặc biệt hắn đối với người thật sự rất bạc bẽo.
Nếu nói thâm tình, đối với đích nữ Cao gia, đối với danh kỹ Tần Hoài cũng là hỏng mất, không thích liền lạnh lùng mà chống đỡ. Như hắn không thích ai, vậy làm sao có thể có nhiều người như vậy người trước vừa ngã, người sau tiến lên.
Nhưng nàng thích lại như thế nào, Trình Lang là sẽ không đối một tiểu cô nương động cái tâm tư gì. Hắn qua trong vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân là đùa giỡn thật sự thuận tay.
Triệu Minh Châu chậm rãi nói:
Nghi Ninh cảm thấy Triệu Minh Châu lời này có pha thêm thâm ý.
Nàng ngẩng đầu nhìn Trình Lang, phát hiện vẻ mặt của hắn thản nhiên. Theo sau Nghi Ninh quay đầu, lẳng lặng nói:
Dứt lời vòng qua mấy người, lập tức đi về phía trước.
Trình Lang nghe nói như thế thần sắc ngẩn ra, thời điểm quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy thân ảnh tinh tế có chút đơn bạc của Nghi Ninh.
Trong trí nhớ về người kia. Nàng dùng ngữ điệu ôn thuần ở trên đỉnh đầu giảng cho hắn [hiếu tử kinh], vòng ngọc trên cổ tay mảnh khảnh hơi hơi chớp lên.
Hắn khi còn bé trí nhớ tuy rằng mơ hồ, nhưng là những cảnh tượng này nhớ được phá lệ rõ ràng. Bên trong bình sứ trắng, liền cắm là một cành hoa mai vàng.
Nha đầu hỏi nàng:
"Phu nhân thế nào không muốn hồng mai, hồng mai cũng đẹp mà!"
"Ta chính là thích hương khí của nó, ngửi rất thoải mái."
Nàng mỉm cười dùng ngón tay vuốt ve cánh hoa, thậm chí ngắt một đóa cho hắn,
Trình Lang nghĩ đến đây cúi đầu cười cười, bèn không lại tiếp tục nghĩ. Hắn cũng lập tức đi ra ngoài, cũng không có nhìn Triệu Minh Châu.
Triệu Minh Châu cắn cắn môi, lại lập tức đuổi theo. [ Truyện đăng tại
https://www.audiotruyendaomai.com/
và Wattpad DaoMai161 ]
Ngụy Lăng vừa mới chuẩn bị gặp Định Bắc hầu, bên kia gã sai vặt lại tiến vào thông truyền, nói Lục đô đốc tới.
Ngụy Lăng lập tức trở lại thư phòng, Lục Gia Học đã ở đó uống trà chờ ông.
Lục Gia Học liếc mắt nhìn ông, nhìn thấy ông không che giấu được dáng vẻ vui mừng, liền thản nhiên hỏi.
Ngụy Lăng ngồi xuống ghế thái sư ở bên trái hắn, vẫy tay bảo thị vệ lui xuống.
Lục Gia Học không khỏi cười:
Ngụy Lăng nghe xong sắc mặt liền nghiêm túc:
"Ngươi đã cùng thái tử thương lượng xong rồi à?... Nhưng này chẳng phải là quá mức mạo hiểm. thành công trừ bỏ Đại hoàng tử, chúng ta tự nhiên là theo có công. Nhưng nếu hắn thật không chết, chuyện này là liên luỵ tội lớn tru di cửu tộc."
"Vì đã tìm lại được nữ nhi, ngươi nhưng là so với trước kia tiếc mệnh." Lục Gia Học vẫy vẫy tay, "Có Đạo Diễn, ngươi không cần lo lắng, hắn là cái kỳ tài. Còn nữa Đại hoàng tử khẳng định sẽ chết... Chúng ta không giết hắn, Uông Viễn cũng sẽ giết, lão già kia thủ đoạn ngoan độc không dưới ngươi và ta."
Ngụy Lăng khẽ thở dài một cái, ý chí của Lục Gia Học là vô pháp thay đổi. Hơn nữa Đại hoàng tử thật là trẻ trung khoẻ mạnh, đối bọn họ thật là uy hiếp quá lớn.
Lục Gia Học cũng chỉ là phân phó Ngụy Lăng mấy câu, uống ngụm trà liền phải rời khỏi.
Ngụy Lăng thấy ông phải đi, liền gọi lại:
"Ngươi lưu lại ăn một bữa cơm đi, ta bảo nữ nhi nhận ngươi làm nghĩa phụ như thế nào?"
"Năm đó thời điểm ôm Minh Châu trở về, lão phu nhân các ngươi bảo ta nhận nàng làm nghĩa nữ." Lục Gia Học khóe miệng nâng lên, tươi cười, "Thế nào, nay còn muốn nhận thêm một đứa nữa?"
Có hắn làm nghĩa phụ, chính là thân phận càng cao thêm, giá trị con người cũng rất cao.
Trước kia Ngụy lão phu nhân sủng ái Triệu Minh Châu, hận không thể đem tất cả cái tốt nhất đều cho nàng ta.
Hắn đối khuê nữ Ngụy Lăng cũng không có hứng thú gì. Lục Gia Học thản nhiên nói:
Ngoài cửa đã có người nâng ám kiệu đang đợi, Ngụy Lăng nhìn thấy Lục đô đốc lên kiệu mới trở về thư phòng.
Bên kia quản sự lại đến nhắc nhở:
Ngụy Lăng ừ một tiếng, đi Tĩnh An Đường.
Nhập vào gia phả phải lạy bái bài vị tổ tông, xem như nhận tổ quy tông. Gia phả viết thêm tên Nghi Ninh, Ngụy Lăng tự mình mang theo nàng dập đầu.
Đợi đến lúc Nghi Ninh đi ra, trưởng bối ngoại gia Ngụy gia đã đứng bên ngoài, Ngụy Lăng dẫn nàng đến ra mắt. Ngụy Lăng đứng bên cạnh nàng cười nói:
Nghi Ninh bị ông dẫn một đường đi xuống, nàng cũng biết Ngụy Lăng đây là đang làm cái gì.
Ngụy Lăng là đang nói với những người khác, đây là tiểu thư Anh quốc công phủ của ông, là có thân phận địa vị. Để cho những người khác không nên coi thường nàng.
Nghi Ninh nhưng là không luống cuống, chính là người nhiều quá nàng liền không nhớ được, nhưng là có cái biểu cô bà con xa sinh ba nam tử, phá lệ đối nàng thân thiết một chút.
Ngụy Lăng lại thay đổi ngữ khí thản nhiên nói:
Nguyên lai đây là mẫu thân Triệu Minh Châu!
Nghe nói nhà Triệu Minh Châu cũng không phú quý, bạc trước kia đều bị phụ thân Triệu Minh Châu đánh bạc sạch sẽ, mấy năm nay phải dựa vào Ngụy lão phu nhân cứu tế để sống.
Nghi Ninh cảm thấy có chút hứng thú, chỉ thấy phụ nhân này mặc một bộ quần áo tơ lụa màu sắc phổ thông, hẳn là mới may.
Bà tươi cười nhưng thực tường hòa, bộ dáng Triệu Minh Châu cũng không giống bà. Nhưng là ba nhi tử của bà nhìn không quá thoải mái, một người trong đó nhìn chằm chằm Nghi Ninh, Ngụy Lăng thấy rất không cao hứng. Nhíu nhíu mày bảo bọn họ lui ra.
Phụ nhân kia trước khi lui ra còn đối Ngụy Lăng nói:
Nghi Ninh nghĩ, ở Anh quốc công phủ hàng ngày được mọi người vây ủng, Triệu Minh Châu muốn gặp thân sinh mẫu thân mới là lạ. E sợ tránh còn không kịp nữa là.
Nghi Ninh cuối cùng kính trà cho Ngụy lão phu nhân, mới xem như thật sự nhận tổ quy tông.
Tên của nàng viết nhập gia phả gọi là Ngụy Nghi Ninh, cũng miễn cho nàng không quen.
Ngụy lão phu nhân uống xong trà, ngẩng đầu nhìn cũng không phát hiện Triệu Minh Châu.
Chờ sau khi trở về Tĩnh An cư, Ngụy lão phu nhân bảo hạ nhân đi gọi Minh Châu đến.
Sau khi Triệu Minh Châu tiến vào nhìn thấy Ngụy lão phu nhân ngồi ở trên giường la hán uống trà, liền đi qua cầm chùy mỹ nhân trong tay nha đầu đấm chân cho bà:
Ngụy lão phu nhân nhìn mặt mày quen thuộc của nàng ta, trong lòng thật sự nhu hòa:
Triệu Minh Châu bĩu môi nói:
Nàng xinh đẹp tươi cười nhìn Ngụy lão phu nhân, "Con thấy ở cùng với ngoại tổ mẫu là thoải mái nhất! Những người khác con cũng không muốn gặp."
Ngụy lão phu nhân giơ tay đở nàng đứng lên, ngồi kế bên mình:
"Nhưng con cũng không thể đối Nghi Ninh biểu muội con không tốt, con phải nhớ kỹ lời nói của tổ mẫu, phải thân thiết với Nghi Ninh nhiều một chút."
"Ngài bảo con cùng nàng thân cận, nhưng là con như thế nào cùng nàng thân cận tốt đây ——"
Triệu Minh Châu nghe xong trong lòng lại không thoải mái,
Ngụy lão phu nhân nghe xong nhíu mày, ngữ khí trầm xuống:
Cái này Ngụy Lăng làm cũng hơi quá đáng, cho dù tìm được thân sinh nữ nhi trở về, cũng không nên lập tức liền bỏ qua dưỡng nữ. Vậy chẳng phải là quá mức vô tình vô nghĩa.
Triệu Minh Châu có chút quật cường tiếp tục nói:
Minh Châu nói đến trong lòng lão phu nhân cũng cảm xúc, Minh Châu là bà sủng ái lớn lên. Bà ôm Minh Châu vào trong lòng, an ủi nói:
Tự tay nuôi lớn tình cảm vẫn là trọng. Ngụy lão phu nhân tuy rằng là thích Nghi Ninh, nhưng Minh Châu là bà nâng niu ở trong tay, không khỏi liền bất công vài phần.
Triệu Minh Châu không tốt như thế nào cũng là bà nuôi lớn.