Edit + Beta: Đào Mai
Đây là buổi tối đầu tiên ở kinh thành.
Nghi Ninh ngủ không ngon, thời điểm tỉnh lại nghe một thanh âm xa lạ ở bên tai mình gọi:
Nghi Ninh mở mắt ra, nhìn thấy bản thân đang ở trong căn phòng trần thiết xa xỉ. Đối diện một tấm bình phong bằng gỗ tử đàn khảm phỉ thúy bách điểu triều phượng, lông những con chim căn căn trông rất sống động, lưu quang dật thải. Đỉnh đầu là ngọn đèn cung đình ngũ liên châu, sắc trời mờ mờ không rõ, ánh sáng nhu hòa rực rỡ.
Có thế này Nghi Ninh mới nhớ tới chính mình đã không còn ở Bảo Định La gia, nay mình là tiểu thư Anh quốc công phủ.
Trân Châu đở nàng dậy:
Nghi Ninh lắc đầu:
Ở Anh quốc công phủ không thể so với La gia, Ngụy lão phu nhân dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mình, sớm một chút đi thỉnh an mới được.
Trân Châu cũng không khuyên nàng nữa, Đồi Mồi dẫn một đám tiểu nha đầu tiến vào, như cũ là nửa quỳ xuống, nâng mấy mâm xiêm y muốn Nghi Ninh chọn lựa.
Loại trâm anh thế gia giàu có và đông đúc này, thật đúng không phải La gia có thể so sánh, Nghi Ninh liếc mắt nhìn một cái, xiêm y trang sức lấy đến hôm nay nhưng lại cùng ngày hôm qua không có đồng dạng.
Nàng vừa mặc xiêm y vừa hỏi:
Đồi Mồi lắc đầu cười nói:
Nàng phải hảo hảo biết mọi quy củ của Anh quốc công phủ, bằng không tại trong phủ này sẽ cảm thấy cái gì đều không biết, liền bị vùi lấp tại giữa một đống nha hoàn.
Nghi Ninh liếc mắt trong phòng một cái, phát hiện Tùng Chi cùng Thanh Cừ không có ở đây, nàng lại hỏi:
Trân Châu đáp.
Nghi Ninh nhíu mày, Ngụy Lăng thế nhưng dời đi hai nha đầu bên người nàng?
Ông hẳn là không thích La gia đi, liền nha đầu bên người nàng đều đổi thành tâm phúc của ông. Mà không để nha đầu La gia đến gần hầu hạ mình.
Nghi Ninh chọn một cái ngọc trâm đơn giản đưa cho Đồi Mồi, chỉ chỉ quyên hoa trong tay nàng nói, "Không cần cái kia."
Trân Châu nghe xong tựa hồ có chút khó xử:
Ngẫm lại cũng đúng, chuyện Ngụy Lăng phân phó các nàng làm sao dám sửa đổi. Nghi Ninh thở dài:
Trân Châu có thế này mới đáp ứng, kêu cái tiểu nha đầu đi gọi Tùng Chi cùng Thanh Cừ trở về.
Nghi Ninh có thế này đi Tĩnh An cư thỉnh an Ngụy lão phu nhân.
Ngụy lão phu nhân vừa thức dậy, đi lễ Phật, trở về liền nhìn thấy một bóng người nho nhỏ ngồi ở trong phòng chờ bà. Tựa hồ đang chăm chú nhìn tranh chữ bà treo trên tường.
Ngụy lão phu nhân kêu nha đầu bưng lên canh ngân nhĩ cho nàng uống, cười hỏi nàng:
Nghi Ninh nhìn bức tranh kia nói:
Ngụy lão phu nhân nhìn khuôn mặt nàng non nớt thanh linh, thấy cũng là có chút động dung. Nghĩ đến mẫu thân của Nghi Ninh hẳn là bộ dạng phi thường xinh đẹp.
Bà lôi kéo tay cháu gái ngồi ở trên giường la hán, nói:
Kỳ thật nàng cũng không thích —— Nghi Ninh nghĩ nghĩ, để lão thái quá thất vọng rồi. Đều là nhờ tam ca ép buộc, còn phải viết thư cám ơn hắn mới được. Nàng ngượng ngùng cười cười nói:
Ngụy lão phu nhân thở dài, sờ sờ tóc nàng nhẹ giọng hỏi:
Khi dễ là không có... Nghi Ninh nhớ tới những ngày ở La gia, lại có chút hoài niệm.
Thời điểm Triệu Minh Châu đến, nghe được phòng trong thanh âm Ngụy lão phu nhân nói chuyện với Nghi Ninh, bất chợt có tiếng cười truyền đến.
Ngụy lão phu nhân thấy nàng đến, kêu nàng đi lại ngồi xuống. Nói với Nghi Ninh:
Ngụy lão phu nhân lại vỗ vỗ tay Minh Châu nói:
Triệu Minh Châu được lời nói của lão phu nhân ngày hôm qua, trong lòng đã tốt hơn một chút. Đứng lên cười cười.
Nghi Ninh đối với mấy tiểu cô nương thế gia trong kinh thành cảm thấy không hứng thú gì, nghĩ đến một đám oanh oanh yến yến ở cùng nhau thảo luận son phấn trang sức nàng liền đau đầu.
Nhưng lão phu nhân nghĩ tìm bạn cho nàng chơi đùa, tâm là tốt, Nghi Ninh cũng không nói gì thêm, đi theo Triệu Minh Châu tới phòng khách.
Phòng khách được xây dựng ở bên cạnh lan can ngày hôm qua, phong cảnh cũng phá lệ đẹp đẽ.
Nghi Ninh ngày hôm qua đã thấy qua nhị tiểu thư Trung cần bá gia Thẩm Gia Nhu, so với mình lớn hơn một tuổi, người cũng không như danh, tiểu cô nương tính cách có chút kiêu căng ngang ngược.
Mà Hạ gia gia thế không bằng Anh quốc công phủ, cũng không như Trung cần bá phủ, hai tiểu thư không có gì lo lắng, nói chuyện đều ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ, cũng không nổi bật.
Thẩm Gia Nhu từ nhỏ chơi với Triệu Minh Châu đến lớn, tự nhiên cùng nàng ta quan hệ tốt nhất. Sau khi nhìn thấy Nghi Ninh liền lôi kéo Triệu Minh Châu nói nhỏ, châu đầu ghé tai một lát.
Triệu Minh Châu kêu nha đầu cầm sợi tơ đến chơi đánh túi lưới, hai tiểu thư Hạ gia giúp đỡ lựa tơ.
Vài cái tiểu thư cũng không dám chọc Nghi Ninh vừa mới tới đây, thân phận nàng là cao nhất —— đương nhiên cũng không nói chuyện với nàng.
Nghi Ninh có chút nhàm chán vô nghĩa, nàng đột nhiên nghiêng đầu hỏi tam tiểu thư Hạ gia:
Hạ gia tam tiểu thư liền phát hoảng, lắp ba lắp bắp nói:
Nghi Ninh có chút cố gắng, lại không có người nói chuyện với nàng. Triệu Minh Châu tự nhiên cũng sẽ không đến nói chuyện với nàng.
Triệu Minh Châu kỳ thật chẳng phải một cái vòng tròn hoạt nhân, nàng cũng là có điểm bị sủng nịch quá mức. Ngẫm lại trước kia, Anh quốc công phủ chỉ có nàng một cái biểu tiểu thư, đi đến nơi nào đều là chúng tinh phủng nguyệt.
Nếu nàng ta tâm cơ thâm trầm, như vậy nàng ta cho dù không thích Nghi Ninh, cũng tới lấy lòng Nghi Ninh. Nhưng là nàng ta không có, bởi vì nàng ta căn bản không nghĩ cũng không quen, nàng có thói quen được người nâng.
Nghi Ninh đối loại chuyện này liếc mắt một cái liền nhìn thấu, cũng không kiêng kỵ.
Chính nàng cầm cái túi lưới ngoạn, đột nhiên nghe được phía sau có tiếng nam nhân vang lên:
Nghi Ninh nghe được thanh âm quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đứng sau lưng bọn họ, gió nhẹ nhấc lên góc áo hắn, ngũ quan đoan chính cũng là tuấn tú.
Thẩm Gia Nhu thấy hắn, chạy tới kéo cánh tay hắn, cười hỏi:
Đây chính là công tử Trung cần bá gia Thẩm Ngọc, Nghi Ninh nhớ được ngày hôm qua nghe Ngụy Lăng nhắc tới qua.
Thẩm Ngọc mỉm cười nói, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Nghi Ninh, không khỏi sửng sốt.
Nghi Ninh mặc một bộ xiêm y đoạn kim dệt thanh, một cánh tay tuyết trắng như ngọc, mang vòng ngọc đều phá lệ đẹp mắt. Ngũ quan có loại xinh đẹp tuyệt trần cực có linh khí, trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ diễm sắc. Lại không biết nói như thế nào về Nghi Ninh, ngón tay trắng ngần tinh tế vòng quanh túi lưới màu đỏ, làm người nhìn chằm chằm ngón tay nàng liền không thể dời đi ánh mắt. Chuyển, lại chuyển...
Thẩm Gia Nhu nói với hắn:
Lại nhỏ giọng nói:
Thẩm Ngọc lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ừ một tiếng.
Hắn biết Anh quốc công phủ tìm được tiểu thư trở về, hắn vốn là không cảm thấy hứng thú gì. Nhưng lại không biết... tiểu thư này bộ dáng lại xinh đẹp như vậy.
Thẩm Ngọc cười nói với nàng.
Nghi Ninh ngẩng đầu, đứng lên có lễ nói:
Thanh âm Nghi Ninh tinh tế, có chút thanh thúy. Thẩm Ngọc cảm thấy giống như bị cái gì cắn một ngụm vậy, ngứa tô tô.
Nghi Ninh lại cảm thấy ngây ngốc ở đây cũng không có ý tứ gì, còn không bằng mình trở về làm một giấc còn hơn, liền cùng bọn họ cáo từ ly khai tiểu đình.
Trên đường trở về, Trân Châu nói muốn kêu Nghi Ninh đi vào thư phòng nhìn thử,
Nghi Ninh dù sao cũng không có việc gì làm, đi theo nàng tới thư phòng đi, lại nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đầu đội mũ ở trong thư phòng.
Trân Châu cao giọng hỏi:
Thấy không có người đi ra, lập tức nói:
Bóng dáng nho nhỏ kia có thế này xông ra, cư nhiên là Đình ca nhi. Nó đứng ở cửa cao lớn có chút do dự, nhìn Nghi Ninh không nói gì.
Nghi Ninh không nghĩ tới cư nhiên là nó, còn tưởng rằng là có người đến trộm đồ của mình. Nàng gọi Đình ca nhi đến trước mặt mình:
Đình ca nhi hé miệng nói:
Nghi Ninh nghĩ nghĩ nói:
Đình ca nhi có loại xấu hổ bị vạch trần, tựa hồ không nghĩ nói chuyện với Nghi Ninh:
Nghi Ninh nắm lấy cổ áo nó, Đình ca nhi liền chạy không được. Nghi Ninh cảm thấy với nó chơi rất vui, cười nói:
Nghi Ninh mang theo Đình ca nhi đi trở về sân của nó. Trên đường nàng hỏi nó:
Đình ca nhi nói:
Nó đột nhiên trầm mặc một chút, hỏi:
Nghi Ninh sửng sốt, Đình ca nhi đã nói:
Nghi Ninh nghi hoặc, Đình ca nhi thế nào đột nhiên nói như vậy:
Đình ca nhi nói:
"Ta hàng tháng chỉ có thể nhìn thấy phụ thân một hai lần. Tổ mẫu lại sinh bệnh, ta luôn luôn đều không có nuôi dưỡng ở chỗ của tổ mẫu."
"Vậy nhũ mẫu của đệ, nha hoàn, các nàng không dỗ đệ ngủ sao?"
Đình ca nhi lắc đầu nói:
Hắn tựa hồ lại mất hứng,
Nghi Ninh còn đang muốn an ủi nó vài câu, ai biết Đình ca nhi đã nhanh như chớp chạy đi.
Mắt thấy ngay tại cửa viện của nó, Nghi Ninh cũng không có đuổi theo nó.
Nghi Ninh cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, tiểu hài tử này tính cách thật là có điểm hỉ nộ vô thường đấy.