Thủ hạ của Mộ Dung Hi Nhiên động tác rất nhanh, bảo bọn họ nghỉ ngơi một chút, bọn họ quả thật chỉ nghỉ ngơi một chút, ta còn chưa đánh giá xong cái gian nhà nhỏ bị coi thành kho hàng thì bọn họ đã đến.
Ta bảo bọn họ phân loại chỗ thực vật mang về, hình thức giống nhau thì để cùng một chỗ. Người có võ công cao cường nín thở được trong thời gian dài, loại thực vật có khả năng gặp sáng mà phát ra khí độc này có bọn họ đến đùa nghịch thật sự là an toàn hơn nhiều.
Chờ bọn họ chuẩn bị tốt, ta đếm được tổng cộng 8 loại. Ta sờ sờ cằm, gọi một người trong đó đi bắt một hòm chuột, tiếp tục bảo một người khác ra sau viện dùng phiến gỗ vây thành bốn vòng tròn, khoa tay múa chân với hắn, ước lượng đường kính trên dưới nửa thước, độ cao phiến gỗ muốn tới nửa thước, còn phải để bốn vòng tròn cách xa nhau một chút.
Hai người kia nhận lệnh xong cũng không nhiều hỏi, phân công nhau hành động. Còn lại một người đứng thẳng ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc.
Ta dùng ngón tay day trán, cân nhắc một lát, lấy ra giấy bút phác thảo mặt nạ phòng độc.
Những người này biết võ có thể nhịn thở thời gian dài, nhưng vẫn cần thở, nếu vào núi, phía sau núi nơi nơi tràn ngập khí độc thì tất cả mọi người hết đường. Càng nghĩ, ta cảm thấy tốt hơn nên tìm người làm mấy cái mặt nạ phòng độc.
Kỳ thật ta cũng không quá hiểu biết về mặt nạ phòng độc, chỉ là lúc trước đọc sách từng gặp qua, bất quá làm giản lược vẫn được.
Ta vẽ ra hình dạng của mặt nạ phòng độc, tiếp tục viết bên cạnh: Ở bộ phận miệng mũi làm một cái bình nhỏ đáy có chứa khí khổng, bên cạnh dùng vải bông mềm bao bọc để ngừa bay hơi. Ở phía tiếp cận miệng mở một cửa để hít thở, dán da hươu lên. Thả trong bình những thứ theo thứ tự: lưới sắt, băng gạc, mùn cưa, bông, vôi đất viên bi, bông, lưới sắt. Sau đó dùng thanh sắt quây cố định, tụ lại ở mặt trên của mặt nạ, kéo dài bốn đầu để mang.
Trước kia ta cũng biết sơ qua hoàn cảnh của đám sát thủ trong Di Hoa Cung, cũng có vài người hiểu biết về kĩ năng kì lạ, chỉ hy vọng bên trong có người có thể làm ra mặt nạ phòng độc, như vậy thì không chừng lần sau ta còn có thể nhờ bọn họ làm khẩu súng nữa.
Ta đưa bản vẽ trên tay cho người duy nhất còn lại, nói:
Người nọ nhìn chằm chằm bản vẽ một lát rồi đáp:
Hai mắt ta sáng lên, hỏi:
Người kia nói:
Ta suy nghĩ thấy cũng đúng, nói với hắn:
Người nọ đáp:
Ta ừ hai tiếng rồi lại cúi đầu chuẩn bị vẽ ra nhưng thứ có thể dùng mà ta nhớ được.
Đợi đến hừng đông, Lỗ Đan quả nhiên làm xong mặt nạ phòng độc, ta nhận lấy nhìn trái nhìn phải, thập phần hưng phấn. Cũng không biết công hiệu thực tế thế nào, lần sau còn phải tìm lão Quỷ để thực nghiệm. Ta vỗ đầu một cái, thiếu chút nữa quên chuyện đêm qua còn muốn tạo súng ống, ta lấy ra một chồng bản vẽ ta vẽ cả buổi tối, Lỗ Đan nhìn thấy hai mắt tỏa sáng:
Ta vỗ vỗ bờ vai hắn:
Lỗ Đan ôm quyền nói:
Hai người còn lại mắt mang nghi hoặc nhìn ta, ta nói với bọn họ:
Hai người kia làm theo lời, chờ bọn họ cất kĩ đồ vật này nọ rồi cầm lấy miếng vải đen bọc thảo.
Ta bảo bọn họ lui lại chờ.
Hồi tưởng thời gian lần trước con gà con tử vong, đáng tiếc không mang máy đếm thời gian, chỉ có thể chờ mòn mỏi, cảm thấy đủ lâu mới kêu hai người cẩn thận đi tới xem xét.
Hai người kia xem xong trở về báo cáo:
Ta nói:
Đợi làm xong tổ thực nghiệm tiếp theo, quả thật tìm ra loại cây có thể khiến người ta mất mạng. Ta lại để cho hai người kia hỗ trợ làm thí nghiệm về phạm vi của khí độc, đợi làm xong hết thảy, ta đi trước tìm Y Thánh.
Y Thánh, Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ đang ở cùng nhau, sắc mặt mỗi người đều tựa hồ không tốt lắm. Y Thánh vừa thấy ta tới liền lập tức nói:
Y Thánh nói ta mới nhớ tới quyển sách hôm qua ông ta cho ta xem, ta kiên trì nhìn, cũng nhìn ra không ít. Quân Kim Long là thủ hạ của Hoàng đế khai quốc, chính là một đội quân tinh nhuệ. Quân Kim Long vốn là một đội quân khởi nghĩa kích thước không lớn, vì giết chết một con rồng vàng (Kim Long) mà gọi thành tên, khi đó Hoàng đế khai quốc còn chưa xưng vương là thủ lĩnh đội quân khởi nghĩa này. Vốn khi đó quân đội của triều đình sắp trấn áp tiêu diệt quân khởi nghĩa, nhưng rồng vàng bị chém nên vận số của tiền triều cũng tận, liên tục chiến bại, cuối cùng vứt bỏ giang sơn. Lúc ấy kiếm chém rồng vàng chính là kiếm Huyền Mặc Long Văn, bám trên thân kiếm chính là hồn rồng kia, từ đó về sau, kiếm Huyền Mặc Long Văn liền có thêm một công dụng: Có thể chém hôn quân, cũng có người nói, người có được kiếm này sẽ có được thiên hạ!
Đặc điểm của quân Kim Long rất rõ ràng, chính là một thân giáp màu hoàng kim. Màu hoàng kim vốn là màu của đế vương, nhưng Hoàng đế nói đội quân này là quân của đế vương nên có thể mặc màu này, cho nên trên giáp của quân Kim Long đều có phủ một lớp vàng. Thân ảnh màu hoàng kim, trong các triều đại thì ngoài quân Kim Long ra, chỉ sợ không còn đội quân nào dám dùng màu của đế vương để trang trí áo giáp nữa. Chỉ là sách ghi rằng quân Kim Long đã chôn cùng Hoàng đế đã mất, giờ nhìn thấy chẳng có lẽ là gặp quỷ?
Ta gật đầu:
Vương Cảnh Hủ:
Y Thánh thở dài:
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
Ta trừng mắt:
Y Thánh nói:
Ta đen mặt, vị Hoàng đế kia đã chết nhiều năm như vậy, còn nhận ra được ai là con cháu của mình sao? Miệng nói không mê tín mà trong lòng vẫn mê tín...
Ta bất đắc dĩ nói:
Vương Cảnh Hủ nhướn nhướn mi, từ chối cho ý kiến.
Y Quỷ tiến đến bên cạnh ta, cười hì hì:
Ta vừa định đáp ứng thì Mộ Dung Hi Nhiên đã mở miệng:
Ta bật người nghiêm mặt, nói:
Y Quỷ không chịu buông bỏ:
Tá Quân...
Không... - Ta cảm thấy ngứa mũi, chưa nói xong nửa câu sau đã văng nước mũi lên mặt Y Quỷ - ... cho đi! - Nói xong không quên xoa nhẹ mũi. Không phải đêm qua hơi lạnh nên bị cảm chứ?
Y Quỷ từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt ghét bỏ cùng rối rắm.
Ta lui về phía sau vài bước, khoát tay nói với người trong phòng:
Ta cảm giác được một cặp mắt chăm chú theo sát ta, ta hơi thở dài trong lòng, Hi Nhiên, nàng đừng giận ta, chỉ là ta không muốn để nàng đi mạo hiểm.
Tuy rằng ta nói không cho ai đi theo, nhưng Giang Văn Chỉ và Y Quỷ vẫn lén lút cắm ở cạnh phòng ta, muốn đợi đến lúc ta đi sẽ theo trộm.
Đáng tiếc đã bị Vương Cảnh Hủ phát hiện.
Tới nửa đêm, Giang Văn Chỉ nhịn không được buồn ngủ, lúc này Y Quỷ và nàng ta mới miễn cưỡng trở về. Thời gian muộn như vậy, chỉ sợ bọn họ đã cho rằng ta không muốn đi nữa.
Ta uống rất nhiều chén trà đặc, hiện tại mệt không thể nhẫn nhịn được chỉ muốn ngủ. Ngay tại lúc ta sắp không thể chống đỡ thì vang lên tiếng Vương Cảnh Hủ đập cửa:
Ta xốc dậy tinh thần, mở cửa nhìn ra ngoài, im ắng, tất cả mọi người hẳn đã ngủ say.
Ta lo lắng hỏi:
Vương Cảnh Hủ nói:
Giờ ta mới gật đầu nói:
Vương Cảnh Hủ nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn ta:
Ta hừ một tiếng, nói:
Cho nên, hi vọng khinh công của ngươi cao chút, đừng quá chậm!
Khinh công của ta dù cho thế nào thì cũng sẽ gây liên lụy tới ngươi - Vương Cảnh Hủ lại càng khinh thường.
Nếu không phải ở trong loại tình huống này thì ta thật sự không muốn để ý đến hắn, ta mở miệng nói:
Vương Cảnh Hủ quét ta cao thấp một cái rồi nói:
Ta hít một hơi, nói:
Lần này Vương Cảnh Hủ không phản đối, đưa tay túm gáy ta nhấc lên.
May mà Vương Cảnh Hủ túm tương đối có kỹ thuật, không bóp chết ta. Ta vừa oán thầm Vương Cảnh Hủ trong lòng, vừa mơ hồ cảm thấy có chút bất an, ta cảm thấy có người đi theo chúng ta.