Ta nghiêm trọng nghi ngờ Vương Cảnh Hủ trả thù ta, hỗn đản này ném ta từ chỗ cao như vậy, muốn ta ngã chết sao?
Ta bất mãn xoa đầu đứng lên, được rồi, cái đầu bất hạnh của ta đập xuống đất... May mà không phải mặt chấm đất, bằng không chờ thành sẹo thì thế nào ta cũng phải cho y mấy thương, hủy dung y!
Không đúng, đầu chấm đất cũng không được, nếu ta thành chập mạch, không phải y sẽ thông đồng lên Hi Nhiên luôn sao. Huhu, nam nhân thật độc ác!
Ta phẫn uất theo dõi y, Vương Cảnh Hủ lại như không hề gì bình tĩnh nhìn phương xa.
Nơi này đã qua cửa Địa Ngục, không phải là đi cửa Địa Ngục, mà là bay qua ở bên cạnh cửa Địa Ngục, xem ra Vương Cảnh Hủ vẫn có chút kiêng kị với cửa Địa Ngục.
Ta âm thầm cười trong lòng: Ngày hôm nay lọc ra được loại cây khiến người ta hưng phấn cực độ, nghe lão Quỷ nói thảo dược này có thể làm người ta sinh ra ảo giác. Lần sau còn chỉnh ta, ta cho ngươi trần truồng!
Oán thầm xong tâm tình tốt lên chút, ta mới thật sự đánh giá nơi này. Đằng sau cửa Địa Ngục là một bình nguyên bị núi bao quanh, cách một khoảng xa với ngọn núi đối diện, ở giữa có một đoạn đường dốc xuống tương đối bất ngờ, phần sau vẫn là bình nguyên. Xem này đường dốc xuống này tựa hồ do sức người mài qua, chẳng lẽ đoạn đường quỷ dị này là do người thời đó đặc biệt làm ra sao?
Trong không trung đột nhiên truyền đến một tiếng sấm vang. Vương Cảnh Hủ nói:
Ta không thể tin nhìn y:
Vương Cảnh Hủ nhíu mày:
Nếu biết ngày hôm nay trời mưa thì ta sẽ không. Ngày hôm qua tựa hồ bị cảm lạnh, buổi tối đầu óc choáng váng, nếu còn dầm mưa nữa thì ngày mai trực tiếp nằm bẹp trên giường. Còn nữa, ai lại đi tra xét tình hình khi trời mưa chứ?
Ta thở dài một hơi, đang muốn đi xuống xem một chút thì trong không trung lại có một tiếng sấm vang.
Độ cao của núi Quỷ Khốc tương đối cao so với mặt nước biển, hiện tại lại là mùa nhiều sét, sét đánh là chuyện thường xuyên.
Tiếng sấm vang lên, ta cảm thấy bốn phía lại có chút không bình thường.
Ta xoa nhẹ mũi, cúi đầu, thấy rõ một ngón tay dính máu.
Cái này khiến ta không phải lui về phía sau vài bước nữa mà là trực tiếp chạy đến bên người Vương Cảnh Hủ. Phía sau người máu chậm rãi xuất hiện không ít người máu khác, trên mặt đều là thần sắc kinh khủng, phát ra tiếng lầm rầm kêu cứu.
Vương Cảnh Hủ một tay cầm kiếm, cảnh giác nhìn người máu kia.
Một người mặc giáp màu vàng đột nhiên nhảy tới từ phía dưới, trên tay cầm một đao lớn dính máu, trên mặt được bảo vệ bởi một cái mặt nạ màu vàng nên không thấy rõ diễn cảm, chỉ có thể nhìn thấy mắt xuyên qua hai cái lỗ nhỏ trên mặt nạ, lạnh như băng như đao, lộ ra sát khí thấy máu.
Ta hỏi Vương Cảnh Hủ:
Phía sau tướng sĩ quân Kim Long lại nhảy ra mấy quân Kim Long nữa, có người trên thân có một tảng máu đen lớn, trông thập phần đáng sợ.
Mấy người máu đi lên lúc trước đã bất động, chỉ hô: "Đừng giết ta đừng giết ta!". Quân Kim Long vốn đang lạnh lùng đứng yên, thì đột nhiên từ phía dưới chạy ra rất nhiều người thân mang máu, nhìn y phục trên người thì chính là dân chúng bình thường.
Một quân Kim Long phất tay, một đao chém đứt đầu một người chạy qua bên cạnh hắn, máu tươi bắn ra, người bên cạnh vừa chạy vừa phát ra tiếng kêu la thê lương, quân Kim Long đuổi theo phía sau múa đao chém giết.
Ta tái mặt, lay lay Vương Cảnh Hủ:
Vương Cảnh Hủ cũng hiểu một mình hắn thì không thể đánh lại nhiều người như vậy, lập tức cũng không chần chừ, đưa tay định ôm ta, ta theo bản năng né tránh, chân không giẫm thăng bằng, té ngã trên đất.
Ta té trên mặt đất, giương mắt nhìn lên thấy một quân Kim Long giơ đao lên cao, ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, một chút khí lực để động đậy cũng mất đi.
Ta nhìn thấy chất lỏng màu đỏ đập vào mắt, mở to mắt mà quên nhắm lại.
Ta sửng sốt vài giây, quân Kim Long kia giơ chân đi một bước qua, thẳng đến khi quân Kim Long kia đi xa ta cũng còn chưa kịp phản ứng. Có chất lỏng lạnh như băng đánh lên mặt, tiếng mưa rơi tí tách vang bên tai. Ta từ từ phục hồi tinh thần, chớp chớp hai mắt, hai tay vòng qua lưng ôm lấy người trong lòng, chậm rãi siết chặt, tiếp tục siết chặt, lẩm bẩm nói: "Hi Nhiên". Một khắc này, ta... thật muốn khóc, ta còn tưởng rằng ta sẽ phải mất đi nàng.
Ta rất muốn nói gì với người trong lòng, lúc nàng vừa bổ nhào vào lòng ta thật sợ hãi biết chừng nào, nhưng hiện tại ta không nói nổi gì ra miệng, chỉ có thể liên tục hô: "Hi Nhiên, Hi Nhiên ..."
Cảm giác được người trong lòng giãy dụa, ta mới chậm rãi buông.
Ta nắm lấy bả vai nàng, tỉ mỉ nhìn toàn thân trên dưới của nàng, không có vết thương, cũng không có máu, ta không khỏi nói to:
Tiếng kêu thảm thiết bên tai không thể bỏ qua, Mộ Dung Hi Nhiên biến sắc, nói:
Ta ngồi dưới đất, cười hai cái, kéo Mộ Dung Hi Nhiên lại, hôn trên môi nàng, nói:
Mộ Dung Hi Nhiên vẫn có vẻ mặt khẩn trương, không nhìn thẳng người vừa chiếm tiện nghi của nàng.
Ta vỗ vỗ lưng nàng, duỗi tay ra bên ngoài, lúc này có một người chạy qua bên người ta, tay ta trực tiếp xuyên qua thân thể người nọ.
Mộ Dung Hi Nhiên kinh ngạc:
Ta kéo nàng đứng lên, liếc nhìn Vương Cảnh Hủ, y đã thu kiếm, đứng ở một bên mặt không chút thay đổi nhìn chúng ta, hiển nhiên y cũng đã phát hiện ra vài thứ kia không thể uy hiếp chúng ta.
Cảnh tượng trước mắt làm cho người ta ngộ nhận bản thân ở Địa Ngục, quân Kim Long giống như tử thần từng đao thu gặt các sinh mệnh. Trước mắt, thi thể khắp nơi trên đất.
Ta quay đầu, ôm chặt mặt Mộ Dung Hi Nhiên, không cho nàng nhìn tiếp cảnh đẫm máu nữa:
Hi Nhiên, nàng có biết 'không sơn quái thanh' không?
Không sơn quái thanh? - Mộ Dung Hi Nhiên cũng trấn định lại.
Ừ - Ta gật đầu, bắt đầu giải thích - Haha, trong tiết đầu tiên môn vật lí thời ta học trung học, lão sư vật lí của lớp chúng ta đã kể chuyện này. Một khách lữ qua đêm ở trong một ngôi miếu đổ nát, nửa đêm sét đánh khiến anh ta giật mình tỉnh lại, vốn nghe được tiếng đánh nhau, sau đó lại thấy trên tường phản chiếu bóng người, một người đang cắt bỏ đầu của một người khác. Người nọ sợ mất mật, sau lại nghe người ta nói rất nhiều người ở trong miếu này trong đêm mưa có sét đều chứng kiến cảnh tượng như vậy, nghe được có tiếng đánh nhau, hoài nghi là ma quỷ quấy phá. Nhưng thật ra là do trong gian miếu kia có một mặt tường bên trong chứa rất nhiều sắt, trong ngày mưa có sét từng có người ở phía trước bức tường đó giết người, cảnh tượng đó đã bị sao chép lại, còn tiếng tưởng là đánh nhau... à, hình như là, có người dạy cho một con vẹt biết nói, sau đó mang con vẹt đó đến?
Mộ Dung Hi Nhiên hiểu liền gật đầu. Ta cười, nói:
Vương Cảnh Hủ ho khan một tiếng, có điểm xấu hổ:
Ta đảo mắt trắng dã, nói:
Vương Cảnh Hủ hỏi:
Ta gật đầu:
Ta vòng vo bốn phía, thật là một phim điện ảnh đẫm máu ngoài trời:
Quân Kim Long giết người xong chuẩn bị trở về, ta nhanh chóng nói:
Vương Cảnh Hủ gật đầu, vừa định đuổi theo thì quay đầu nhìn chúng ta một cái, nói:
Đợi cho Vương Cảnh Hủ đi khỏi, ta lau mặt một cái, bất mãn nói:
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn chằm chằm ta, con ngươi trong trẻo tràn đầy kiên định:
Ta vừa định nói chuyện thì nghe thấy Mộ Dung Hi Nhiên nói tiếp:
Ta đáp:
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta thật sâu nửa ngày, thầm thở dài:
Mặt dính mưa khiến ta thập phần khó chịu, ta lại lau mặt một cái, hỏi:
Mộ Dung Hi Nhiên lắc đầu nói: