Vì một câu không tiếng động của Ưng Cửu mà tâm tình trên đường trở về của ta mãi không thể yên tĩnh lại được, trực giác của ta mách bảo Ưng Cửu không phải là một người bình thường, lại càng không phải là một người dễ đối phó.
Tâm trạng nặng nề dọc đường, thẳng đến khi bả vai bị người khác vỗ một cái ta mới hồi phục lại tinh thần. Giang Văn Chỉ và Diệp Nguyên Đạo đã đứng bên người chúng ta từ khi nào.
Giang Văn Chỉ hiếu kỳ nói:
Chuyện này khó mà giải thích rõ ràng với Giang Văn Chỉ, ta chỉ đành thay đổi chủ đề:
Giang Văn Chỉ quả nhiên bị dời sự chú ý, chỉ thấy nàng ta hưng phấn kéo Diệp Nguyên Đạo lại, đẩy tới trước người chúng ta:
Đương sự được nói đến - Diệp Nguyên Đạo - vẻ mặt nghiêm túc, hắn ngắt lời Giang Văn Chỉ, kéo chúng ta đến một bên nhỏ giọng nói:
Ta nhíu mày nhìn hắn:
Diệp Nguyên Đạo mím môi, suy tư một lát vẫn mở miệng nói:
Ta chớp chớp mắt, hắn nói tới ai, bên chúng ta có một người như vậy sao?
Diệp Nguyên Đạo cứ thế nói tiếp:
Ta lúc lắc đầu, nếu thực có một người như thế thì Y Thánh cũng không cần áp bức ta, ta đã sớm có thể mang Hi Nhiên chạy trốn.
Diệp Nguyên Đạo không để ý tới cái đầu lắc như trống bỏi của ta, trong ánh mắt tràn ngập khát khao:
Ồ, ý này chính là hắn muốn gia nhập phe cánh của tam Hoàng tử.
Xem ra Diệp Nguyên Đạo rất tự tin vào năng lực của mình, cảm thấy chỉ có chuyển bại thành thắng trong hoàn cảnh xấu mới có thể khiến hắn cảm thấy thỏa mãn. Hiện tại dị sĩ tài ba dưới tay các Vương gia nhiều như mây, nếu hắn lựa chọn một người trong đó thì sợ mình sẽ bị mai một trong các loại nhân tài, còn với tam Hoàng tử khan hiếm nhân tài, với hắn mà nói đích thị là một nơi tốt có thể thi triển quyền cước.
Chỉ hy vọng năng lực của hắn có thể tương ứng với chỉ số tự tin của hắn.
Ta nói:
Ta và Hi Nhiên còn có việc phải làm, bằng không... để Giang Văn Chỉ đưa ngươi trở về.
Chuyện này... - Diệp Nguyên Đạo có chút quẫn bách - Ta và Giang cô nương cùng đi? Cô nam quả nữ, không tốt lắm đâu.
Ta hừ một tiếng, đánh giá Diệp Nguyên Đạo, thân thể nhỏ bé giống như cây gậy trúc này, chẳng có lẽ hắn có thể làm gì Giang Văn Chỉ?
Diệp Nguyên Đạo thẹn thùng giống như một tiểu tức phụ, ta chợt tỉnh ngộ, hóa ra là Diệp tiểu bạch kiểm sợ Giang Văn Chỉ 'bá vương dùng sức kéo cung' (cưỡng gian, cậy mạnh ức hiếp),ừm...khả năng này rất có thể.
Ta đi tới cạnh Giang Văn Chỉ còn đang mê trai, thì thầm vài câu bên tai nàng ta.
Giang Văn Chỉ vốn đang đỏ mặt, nghe xong thì sắc mặt từ hồng biến thành đen, dùng ánh mắt hung hăng chém ta mấy đao, lầu bầu:
Ta không nói gì, nói với Diệp Nguyên Đạo:
Giang Văn Chỉ giận nói:
Cái gì mà xem chừng ta, vừa nãy không phải ngươi còn bảo ta...
Câm miệng! - Mắt thấy Giang Văn Chỉ muốn nói, ta không thể không hô lớn.
Giang Văn Chỉ ủy khuất bĩu môi, Diệp Nguyên Đạo an ủi:
Ta híp mắt cười, chẳng lẽ thật sự là nhân duyên do trời định, hai người này mới không bao lâu thoạt nhìn đã có cảm giác thông đồng.
Giang Văn Chỉ trừng ta một cái, nói vài câu với Mộ Dung Hi Nhiên rồi đi cùng Diệp Nguyên Đạo.
Tiễn bọn họ, ta thở dài, quay người lại, đầu ngón tay chạm nhẹ vào làn da bóng loáng trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên:
Mộ Dung Hi Nhiên thở dài:
Ánh mắt ta mềm nhũn, biết lại vô tình khiến Mộ Dung Hi Nhiên nhớ lại chuyện thương tâm, ôn nhu nói:
Mộ Dung Hi Nhiên hỏi ngược lại:
Kỳ quái?
Ừ - Hồi tưởng từng động tác ngày hôm nay của Mộ Dung Hi Phù, có hai chỗ khiến ta hoài nghi - Thứ nhất, lúc ả lần đầu gặp lại nàng, nghe ngữ khí và diễn cảm nói chuyện của ả một chút cũng không thấy hy vọng gặp lại nàng, nhưng mà sau đó ả lại trở nên thân cận với nàng. Thứ hai, lúc chúng ta cự tuyệt thu nhận và giúp đỡ, ả thoạt nhìn thực tức giận, không giống như tỷ tỷ bị muội muội vứt bỏ nên tức giận, mà khiến ta cảm thấy ả một lòng muốn đi cùng chúng ta nhưng cuối cùng mục đích không đạt được mà thẹn quá hoá giận.
Tá Quân, huynh đa nghi rồi - Mộ Dung Hi Nhiên biện giải thay Mộ Dung Hi Phù - Tính cách của ngũ tỷ chính là như vậy.
Đây chẳng qua là nghi vấn của ta, ta không giải thích nhiều, tiếp tục trầm mặc.
Mộ Dung Hi Nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi:
Ta cười:
Nghe vậy, Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta chằm chằm:
Ta ngẩn người, bất đắc dĩ nói:
Mộ Dung Hi Nhiên tiến đến khoác tay ta, nhẹ giọng nói:
Mười ngày sau, ta và Hi Nhiên trở về Di Hoa Cung , mang về theo một phong thư viết tay từ Liễu Chính Minh cùng một phần hợp đồng từ thủ phú của Minh Hi. Ta giao hai thứ này cho Y Thánh, Y Thánh giao cho tam Hoàng tử, tam Hoàng tử nhìn thấy hợp đồng và thư thì trên mặt vốn lộ vẻ vui mừng, sau đó hắn vỗ ghế đứng lên:
Bọn người Y Thánh có mặt thay đổi sắc mặt.
Ta lạnh mắt nhìn hai hàng ở đây, hiện tại là lúc nào mà còn tính toán những chuyện này, ta cười lạnh nói:
Tam hoàng tử cả giận nói:
Ta phản bác:
"Giang sơn của Ân thị ta"? Nói như vậy thì chỉ cần là họ Ân ngồi trên ngôi vị Hoàng đế thì tam Hoàng tử sẽ không có ý kiến?
Ngươi... ngươi... - Tam hoàng tử tức giận đến không nhẹ, cũng không biết con rối nhỏ còn chưa trưởng thành này sao lại có nhiều cơn tức không nên có như vậy.
Bên cạnh tam Hoàng tử có một vị nho sinh trên dưới ba mươi tuổi đi ra, hắn nói tam hoàng tử:
Nho sinh kia lại nói nhỏ bên tai tam Hoàng tử, tam Hoàng tử bật người thay đổi khuôn mặt, hắn bước nhanh xuống, xoay người vái chào ở trước mặt ta, nói:
Là ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, không rõ tốt xấu, hiểu lầm quân sư, mong quân sư tha thứ.
Hả? Không sao không sao - Tam Hoàng tử chuyển biến quá nhanh khiến ta nhất thời không kịp thích ứng.
Nho sinh phía sau tam Hoàng tử khen:
Nói đến chuyện khiến ta không khỏi hưng phấn:
Y Thánh nói liên tục vài tiếng "Hay", hỏi:
Thuyết phục như thế nào? Đương nhiên là trao đổi ngang giá. Chỉ cần phần này của hợp đồng có hiệu lực, Liễu gia hàng năm nộp lên năm trăm vạn lượng, thì cùng lúc đó, Hoàng gia đặc biệt ban thưởng thân phận 'Hoàng thương' cho Liễu gia, chỉ cần không lung lay đến nền tảng lập quốc thì không được hạn chế mậu dịch của Liễu gia. Một điểm trọng yếu nhất là, hợp đồng còn hiệu lực một ngày thì Hoàng gia đảm bảo sự bình an của Liễu gia một ngày.
Ta khoát tay nói:
Vừa ra cửa ta sẽ bị Mộ Dung Hi Nhiên kéo sang một bên, nàng gắt gao cầm lấy cánh tay ta, khí lực mạnh đến tựa hồ muốn nắm gãy cánh tay ta.
Sắc mặt Mộ Dung Hi Nhiên hơi trắng bệch, trong mắt tràn đầy lo lắng:
Ta đưa tay điểm xuống trán Mộ Dung Hi Nhiên, cười nói:
Mộ Dung Hi Nhiên lại nói:
Ta đã ngắt lời nàng:
Mộ Dung Hi Nhiên vội vàng nói:
Ta bận tối mắt vẫn ung dung nhìn nàng:
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta, trong mắt có lo sợ: