Dịch: Lãnh Nhân Môn
Nam Sơn đến văn phòng, còn chưa ngồi nóng chỗ thì chị Lý tới gọi:
Tiểu Nam, tổng giám đốc tìm em đấy.
Vâng, em đến ngay.
Cô đáp lại ỉu xìu, đại khái cũng biết rõ là đang xảy ra chuyện gì.
Chị Lý vỗ vai của cô, cho cô một ánh mặt tự cầu nhiều phúc đi.
….
Nam Sơn gõ cửa phòng làm việc của Cố Thăng.
Âm cuối kéo dài thật dài, đây là giọng của Cố Tiểu Liên.
Nam Sơn vỗ ngực mình một cái, binh đến thì tướng chặn, cùng lắm thì từ chức thôi chứ gì.
Cô đẩy cửa ra, bước vào trong.
Cố Thăng đang vùi đầu làm việc, còn Cố Tiểu Liên thì ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật trong phòng, cúi đầu nhìn móng tay.
Nam Sơn không chút sợ hãi, hắng giọng một cái, thấp giọng hỏi:
Lúc này Cố Thăng mới ngẩng đầu lên, miễn cưỡng liếc cô một cái.
Sau đó lại quay sang nói một câu không đầu không đuôi với Cố Tiểu Liên:
Tiểu Liên, tên bạn trai kia của em chẳng có mắt nhìn tí nào cả.
Em sửa giúp anh ấy đấy.
Cố Tiểu Liên tưởng rằng Cố Thăng đang mỉa mai Nam Sơn nên đắc ý ưỡn ngực lên.
Cố Thăng đả kích không hề lưu tình.
Cô ta bị nghẹn lời, la lớn:
Nam Sơn thiếu chút nữa phì cười, vị tổng giám đốc này cũng thú vị lắm.
Cô cúi đầu, siết chặt hai tay, bộ dáng vô cùng nhu thuận.
Cố Thăng lập tức chuyển chủ đề, anh mở miệng, hỏi Nam Sơn:
Nam Sơn thành thật gật đầu.
Anh ta mím môi nín cười:
Hở, Nam Sơn nhíu mày.
Nghe ý của tổng giám đốc chính là có thể gián tiếp trêu chọc à?
Quái lạ, sao cô lại nghe ra chút áy náy trong câu nói của anh ta nhỉ.
Nhưng cô cũng nhìn ra vẻ không cho phép từ chối từ ánh mắt anh ta, trong lòng biết rõ dù có nói thêm gì nữa cũng vô ích mà thôi.
Cho dù có được ở lại làm thì chỉ cần sếp trên nói một câu thôi cô cũng khó mà tránh khỏi bị làm khó dễ.
Nam Sơn nghiêm mặt, trong lòng hạ quyết tâm.
Cố Tiểu Liên hớn hở nhìn xem, còn thổi thổi ngón tay nói:
Nếu như bây giờ cô năn nỉ tôi thì tôi có thể bảo anh họ của tôi tha cho cô một lần đấy.
Năn nỉ cô làm gì, cô không thấy tôi chẳng sao hết à.
Nam Sơn liếc Cố Tiểu Liên một cái với vẻ khó hiểu:
Nam Sơn mỉm cười đề nghị.
Cố Thăng giống như một người đứng ngoài cuộc, im lặng ngồi trên ghế đánh giá cả hai người.
Cố Tiểu Liên bị Nam Sơn làm cho mất mặt, nói vẻ bực bội:
Chuyện đã đến nước này rồi, Nam Sơn cũng không cần vờ vịt làm gì nữa.
Cô lập tức mở miệng hỏi đến vấn đề mà cô vẫn tương đối quan tâm, ấy chính là tiền.
Cố Thăng thu hết vẻ mặt của cô vào trong mắt, thấy cô tỉnh táo nhìn rõ tình hình, thái độ không kiêu ngạo không hèn yếu nên đánh giá cô cao hơn một chút.
Lát nữa cô đến phòng tài vụ kết toán đi.
Được. – Cô lại hỏi: - Còn chuyện gì nữa không, nếu như không thì tôi đi trước đây.
Cố Thăng xua tay, ý bảo cô cứ đi đi.
Cố Tiểu Liên có phần không cam lòng, dù đã đạt được mục đích rồi, nhưng cô ta cứ cảm thấy không vui gì cả.
….
Cố Tiểu Liên õng ẹo nói.
Cố Thăng liếc cô ta một cái:
Cái cô em họ này cũng không phải con gái ruột của cô anh.
Năm đó cô của anh đặt tình yêu lên hàng đầu, không để ý đến sự phản đối của người nhà, gả cho một vị giáo sư đại học đã ly dị từ lâu.
Cô của anh rất thương cô ta, không để cho cô ta chịu chút ấm ức nào.
Đêm qua Cố Tiểu Liên khóc lóc sướt mướt gọi điện thoại cho anh, bảo anh nhất định phải giúp cô ta.
Chuyện này thật sự là do Cố Tiểu Liên quá đáng trước.
Thằng đàn ông kia cũng chả phải thứ tốt đẹp gì, ăn trong bát nhìn trong nồi.
Chuyện tình cảm ấy mà, chỉ có người bên trong tự mình biết, anh cũng không tiện nhúng tay vào, nên uyển chuyển khuyên cô ta vài câu.
Cô nàng tên Nam Sơn kia cũng đủ đáng thương, vừa thất tình lại thất nghiệp.
Bất quá có thể sớm ngày biết rõ bộ mặt thật của tên kia cũng tốt, ít nhất không cần đợi sau khi kết hôn rồi mới hối hận.
Anh căn bản chẳng muốn giúp làm gì, nào ngờ nửa đêm lại nhận được điện thoại của cha mình.
Không cần nói cũng biết là kiệt tác do Cố Tiểu Liên nhờ vả cô anh làm ra.
Sự chán ghét của anh dành cho đứa em họ này lại tăng thêm vài phần, nhưng cũng không tiện để lộ.
Ba cũng đích thân lên tiếng rồi, Cố Thăng đành phải đồng ý.
Anh cũng có phần đồng tình với Nam Sơn, cho nên đã âm thầm nhắn với chị Trương ở phòng tài vụ thêm cho cô một khoản tiền.
Lại nhờ chị Trương đưa cho Nam Sơn một tờ danh thiếp, để cô có thể đến công ty của bạn mình làm.
Trước đó anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, nếu như Nam Sơn đồng ý thì chỉ cần đến đó làm thủ tục mà thôi.
Không biết Nam Sơn có đồng ý đi hay không nữa.
Cố Tiểu Liên thấp giọng lẩm bẩm.
Cố Thăng cúi đầu nhìn đống giấy tờ trên bàn, không nhìn cô ta lấy một cái.
Nghe thấy anh họ đuổi khách như thế, mặt Cố Tiểu Liên đỏ lên, giọng ngày càng nhỏ:
Cô ta xách túi, đứng dậy rời đi.
Nam Sơn sờ sờ phong bì trên tay, độ dày của nó khiến cô rất thích.
Tiền đền bù tổn thất mà công ty đưa còn nhiều hơn so với cô nghĩ, đủ để cô sống đầy đủ một khoảng thời gian khá dài.
Khiến cho cô có ảo giác như thể mình vừa mới lĩnh lương hưu chuẩn bị về nhà dưỡng già ấy.
Cô cẩn thận bỏ nó vào trong ví.
Vừa bước ra khỏi cửa công ty, Nam Sơn lấy điện thoại ra, mở danh bạ lên nhìn một cái tên thật lâu.
Sau cùng cô hạ quyết tâm, bấm gọi cho người đó.
Điện thoại vừa mới kết nối, không đợi cô kịp mở miệng đầu dây bên kia đã có một giọng nữ hớn hở vang lên:
Nam Sơn ủ rũ nói:
Cuộc sống vẫn cứ kéo dài, nên đi làm thì vẫn phải đi làm.
Nam Sơn đi về phía trạm xe bus:
Chiều nay mình đến văn phòng cậu nhé?
Hoan nghênh cậu đến bất cứ lúc nào.
Công việc tiếp theo của Nam Sơn được quyết định bằng một cú điện thoại như thế đấy.
Sau khi cúp máy Nam Sơn quay người lại nhìn tòa nhà công ty một cái.
Lòng thầm thề, chỗ này không cần bà đây thì khắc có chỗ khác cần nhé.
Mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ không bước vào cửa chính cái công ty này một bước nào nữa.
Trừ phi cái tên không biết phân rõ trắng đen chỉ biết bao che cho người nhà là Cố Thăng kia tự mình mời cô quay về.
Cô cũng chỉ nghĩ thầm trong bụng cho thỏa dạ mà thôi, nào có ngờ đâu chuyện này lại trở thành sự thật.
Cuộc sống khắp nơi đều có kinh hỉ như thế.
Không đến nửa tháng sau, Cố Thăng thật sự cung kính mời cô quay lại công ty.
Khiến cho Nam Sơn muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Vòng đời xoay chuyển, ông trời không bỏ rơi một ai.
Muah ha ha ha ha ha!
….
Nam Sơn đến ngân hàng gửi tiền vào tài khoản, số tiền lớn như thế mà để trên người cô cũng không yên tâm được.
Sau khi về nhà, cô tắm rửa một lượt, muốn rửa trôi hết những xui xẻo của mấy hôm nay đi.
Ngủ trưa một giấc, cô cảm thấy tinh thần sáng láng thoải mái hẳn lên.
Cô trang điểm cho bản xinh đẹp một chút, dựa vào địa chỉ in trên danh thiếp kia tìm tới địa điểm công tác mới — Phòng làm việc Lạt Thủ Tồi Hoa, nằm bên trong một hẻm nhỏ khá yên tĩnh.
Hai bên cửa có dán câu đối thế này.
Bạch liên lục trà tâm cơ biểu, phượng hoàng mụ bảo trực nam nham, hoành phi thì ghi ‘Ngoại tình phải đánh’.
Phòng làm việc này là do bạn đại học của cô tên Minh Hoa mở, chuyên gia bắt các loại tiểu tam như bạch liên hoa với trà xanh biểu.
Từ khi mở ra tới nay, Minh Hoa vẫn luôn khuyên cô đến đây làm, nói là có thể tận dụng khả năng trời sinh của cô.
Cũng không phải vì Minh Hoa biết về năng lực xuyên vào đồ vật của cô.
….
Minh Hoa là bạn học cùng lớp đại học với Nam Sơn, khoa bọn họ có một giáo sư họ Lưu, mười tiết thì có đến năm tiết ông không đến lớp.
Tiết của ông dạy đều là hai tiết đầu, mỗi lần luôn là đám sinh viên đến phòng học ngồi chờ xong mười mấy hai chục phút mới biết là giáo sư họ Lưu không đi dạy.
Nhưng giáo sư họ Lưu này cũng gian lắm, mỗi lần ông đến thì nhất định sẽ điểm danh, cho dù đi muộn cũng tính là trốn học.
Có một số bạn học thức đêm chơi game, cứ ôm tâm lý may mắn sẽ không bị bắt, kết quả khỏi nói cũng biết.
Lúc đi học Minh Hoa chân chính là một học sinh gương mẫu, không trốn học bao giờ.
Còn Nam Sơn thì cứ đến giờ của thầy giáo kia, mười lần thì có đến năm lần trốn tiết, mỗi lần đều trúng lúc giáo sư họ Lưu không đi dạy, chưa dính chưởng lần nào.
Đám bạn cùng phòng đều rất phục cô.
Minh Hoa đã từng hỏi Nam Sơn làm sao mà biết, Nam Sơn chỉ cười chứ không nói, hồi lâu sau mới bảo là giác quan thứ sáu của cô linh lắm.
Từ đó, cứ sắp đến ngày có tiết của thầy giáo kia thì cả lớp đều phải hỏi Nam Sơn trước, để quyết định xem có nên trốn học hay không.
Bởi vì dẫn dắt các bạn đi vào con đường trốn học cho nên nhân duyên của cô khi còn đi học tốt khỏi nói. Nhưng cô vẫn cảm thấy ray rứt khôn nguôi, làm thế này chẳng tốt cho sự phát triển của xã hội tẹo nào.
Thật ra thì không biết là Nam Sơn có nghiệt duyên gì với giáo sư họ Lưu kia nữa.
Sau khi lên đại học, sáu giờ rưỡi thứ ba mỗi tuần cô đều sẽ biến thành một thứ đồ trong phòng ngủ của giáo sư, kéo dài liên tục mấy năm.
Giáo sư Lưu mà muốn lên lớp dậy thì bình thường sáu giờ rưỡi đã dậy rồi, không thì chính là sẽ ngủ nướng.
Muốn biết ông có lên lớp hay không, nhìn giường của ông là biết.
….
Cửa phòng làm việc mở toang, Nam Sơn chỉ việc đi thẳng vào trong.
Bên trong có một cô gái trông có vẻ nhã nhặn đang xem phim và hai chàng trai cao to đang chơi game, trong phòng có ba chiếc bàn làm việc đơn giản, gần cửa sổ có đặt một cây xương rồng nhỏ héo úa, bộ dạng èo uột nửa chết nửa sống.
Ngoài ra thì không còn ai khác.
Nam Sơn nhìn quanh phòng, có điểm do dự, không biết có phải mình đi nhầm không, đây không phải là bộ dạng mà một phòng làm việc nên có, nhìn chẳng đáng tin tẹo nào.
Cô nàng đang xem phim kia thấy cô bước vào thì tháo tai nghe ra.
Giọng nói rất êm tai.
Nam Sơn lễ phép nhoẻn miệng cười:
Cô nàng kia lập tức đứng phắt dậy, mỉm cười ngọt ngào:
Nam Sơn cho rằng Minh Hoa đã nói trước với cấp dưới là mình sẽ đến nên cũng ngồi xuống sofa.
Tiểu Mi đi đến chỗ máy đun nước, rót một cốc nước cho cô.
Nam Sơn nhận lấy cốc nước, nói tiếng cảm ơn, thầm nghĩ đồng nghiệp mới thật là thân thiện dễ gần.
Chỗ bên cạnh hơi lún xuống, Tiểu Mi ngồi xuống bên cạnh cô, đầu tiên là thở dài một hơi mới mở miệng nói:
Nam Sơn bưng cốc nước, lắc đầu.
Tiểu Mi như đã hiểu ra, khẽ gật đầu:
Cô vỗ đùi đen đét, lại thở dài một hơi.
Ai không biết nhìn vào còn tưởng rằng Nam Sơn là người thân của cô ấy luôn đó.
Nam Sơn đang định giải thích lại bị câu nói tiếp theo của Tiểu Mi khiến cho đứng hình:
Lẽ nào ba của chị ngoại tình?
Không phải, cô nghe tôi nói đã.
Ôi mẹ ơi, lẽ nào là ông của chị, bây giờ cánh đàn ông già trẻ lớn bé gì cũng không bỏ nổi cái thói ăn vụng này.
Âm lượng của Tiểu Mi được đề cao thêm mấy bậc, cô bị phán đoán của chính mình khiến cho sửng sốt luôn.
Nam Sơn thấy cô càng nói càng hăng, vội ngắt lời:
Tiểu Mi nhướng mày, hỏi lại:
Nam Sơn gật đầu nói:
Tiểu Mi: …