Dịch: Lãnh Nhân Môn
Nam Sơn nhún vai, kể rõ mục đích vì sao cô tới đây cho Tiểu Mi nghe.
Tiểu Mi xấu hổ cười ngượng:
Hóa ra chị là bạn của bà chủ, cũng là đồng nghiệp tương lai, vừa rồi cho em xin lỗi nhé.
Thật ra thì mấy việc tiếp khách đều là do bà chủ làm cả.
Tiểu Mi vuốt tóc:
Bộ dạng cúi mặt rũ mắt xuống thế này lại biến thành một cô nàng dịu dàng mất rồi.
Một tràng mấy câu Tiểu Mi hỏi khi nãy vẫn còn vang vọng trong đầu Nam Sơn: Bạn trai chị ngoại tình? Chồng chị lăng nhăng? Ba của chị ông của chị… ngoại tình ạ?
Hỏi đến mức người ta đỡ không nổi, bây giờ lại bảo là miệng mồm em không được lanh lợi cho lắm.
Một cậu trai đầu đinh đứng bên cạnh cười nhạo:
Tiểu Mi đứng dậy, liếc xéo cậu ta một cái:
Nam Sơn, chị ngồi đây một lát đợi em đi gọi bà chủ nhé.
Làm phiền em rồi.
Không phiền, không phiền chút nào cả, cứ gọi em là Tiểu Mi được rồi.
Tiểu Mi đi đến gõ cửa một căn phòng khác.
Thanh âm không lớn không nhỏ.
Không đến hai giây cửa đã mở toang ra.
Minh Hoa vẫn còn đang ngái ngủ.
Cô chớp mắt một cái, vừa mới nhìn thấy Nam Sơn thì hai mắt đã sáng rực lên.
Minh Hoa nhào tới cho Nam Sơn một cái ôm nồng thắm.
Nửa năm không gặp, cô ấy vẫn giống hệt trước kia.
Xinh đẹp, sáng láng, tùy ý.
Minh Hoa cầm tay Nam Sơn, ánh mắt tha thiết:
Cô chỉ vào anh chàng đầu đinh kia nói:
Sau khi Minh Hoa đi ra thì Đại Bạch và Tiểu Tửu đã tắt game, hai người đều cười toe với Nam Sơn.
Minh Hoa lại giới thiệu thêm một số điều về phòng làm việc.
Hóa ra công việc làm ăn của phòng làm việc cũng không tệ lắm, các nhân viên đều được trả tiền công không tồi.
Minh Hoa quy định mỗi lần chỉ nhận một đơn, sau khi bắt được chứng cứ, hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể nhận đơn tiếp theo.
Lúc Nam Sơn đến nhìn thấy đồng nghiệp đều rỗi rãi như thế là vì vụ lúc này Minh Hoa đang nhận rất khó giải quyết.
Đã nửa tháng rồi mà vẫn không thể bắt được đằng chuôi của tên khốn kia.
Minh Hoa sợ cấp dưới bị áp lực lớn quá nên mới để cho nhân viên được nghỉ xả hơi chơi game xem phim cho bớt căng thẳng.
Minh Hoa vỗ vai Nam Sơn, tỏ ra đặt rất nhiều hy vọng vào cô:
Minh Hoa dừng lại một lúc mới nói thêm:
Tiểu Mi ra dấu OK, cam đoan làm tròn nhiệm vụ.
….
Bàn làm việc của Nam Sơn rất gọn gàng, chỉ có máy tính, giấy và bút.
Cô còn chưa ngồi nóng mông thì Tiểu Mi đã sáp lại gần.
Nam Sơn gật đầu, cầm lấy sổ tay nghiêm túc ghi chép.
Tiểu Mi kể liến thoắng, tốc độ nhanh như tên lửa.
Nam Sơn viết được mấy chữ thì thôi không viết nữa.
Cái cô nàng này, mới khi nãy còn nói mình không giỏi ăn nói xong, thật lòng cô phải cảm thấy khiếp sợ trước miệng lưỡi của cô ấy mới đúng.
Tiểu Mi chốt lại một câu.
Đây là một câu chuyện chẳng mới mẻ gì, đơn giản là con cóc ghẻ Cao Thuận kết hôn với cô tiểu thư nhà giàu xinh đẹp Chương Hiểu Thi, hai mươi năm sau, Cao Thuận chê vợ mình già, không bằng mấy em gái tươi non mơn mởn bên ngoài nên đã ngoại tình.
Tuy rằng Cao Thuận bây giờ cũng xem như phất lên rồi, công ty cũng phát triển khá tốt, nhưng tính ra thì vẫn phải dựa vào gia đình Chương Hiểu Thi để làm ăn.
Bởi vậy nên hắn ta làm rất kín kẽ, gần như không để lại chút dấu vết nào.
Chương Hiểu Thi căn bản không tìm thấy chứng cứ, dựa theo lý thuyết theo xem ngựa chết thành ngựa sống, bà tìm đến văn phòng Lạt Thủ Tồi Hoa này.
Nam Sơn vô thức gõ gõ cuốn sổ, lên tiếng hỏi.
Tiểu Mi trả lời:
Tiểu Mi lại cười gian:
Nam Sơn nhíu mày:
Bồ nhí nấp ở bên cạnh, có hẹn hò cũng thuận tiện hơn.
Tiểu Mi vừa mới nói xong thì lại thét lên một tiếng:
Cái gì? Nam Sơn mở to hai mắt, không biết Tiểu Mi có ý gì.
Nam Sơn: Cô nghĩ ra cái gì đấy.
Tiểu Mi: Ý em cũng như cái chị đang nghĩ đấy.
Nam Sơn đần mặt ra: … Ô kìa… Chị có nói gì à? Sao chị không biết thế?
Tiểu Mi rung đùi đắc ý nói:
Chẳng trách các cô tìm mãi mà không thấy chứng cứ ngoại tình của Cao Thuận, căn bản chính là vừa bắt đầu thì họ đã khoanh vùng đối tượng sai bét rồi.
Tiểu Mi lặng lẽ cho mình một like vì quá thông minh.
Nam Sơn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tiểu Mi, thấy có vẻ như cô ấy đang nghiêm túc lắm.
Bỗng dưng cô bảo:
Đàn ông có rất nhiều nơi có thể đi cùng nhau, lại không khiến người khác nghi ngờ.
Tiểu Mi:
Nam Sơn: ….
Dù sao thì cô ấy nói cũng có lý, mình không phản bác được gì.
Tiểu Mi giống hệt như những gì Minh Hoa đã nói, là một người rất quyết đoán, tác phong nhanh nhạy, chỉ để lại một câu:
Sau đó bắt đầu mở máy tính lên gõ lóc cóc, mười ngón tay lướt thoăn thoắt, không thèm nhìn Nam Sơn lấy một cái.
Nam Sơn đi qua nhìn thử, phát hiện đều là mấy số liệu phức tạp, cô nhìn cũng không hiểu gì.
…
Một tiếng đồng hồ sau, Tiểu Mi xám xịt, ủ rũ quay ra, hình như kết quả điều tra không lạc quan cho lắm.
Tiểu Mi ném chuột máy tính bốp một cái, con chuột đáng thương kia lập tức vỡ làm đôi.
Nam Sơn giật nảy mình, nhưng mấy người còn lại đều không tỏ vẻ gì, ai làm việc nấy.
Tiểu Tửu bình tĩnh mở tủ lấy ra một con chuột mới, cắm vào giúp Tiểu Mi, toàn bộ quá trình không nói một lời, giống như đã sớm quen với hành vi quăng chuột này của Tiểu Mi.
Ngăn tủ còn mở, Nam Sơn nhìn thoáng qua một cái đã thấy bên trong toàn là chuột máy tính.
Tiểu Tửu hiểu ra nghi hoặc của cô, bèn cười tươi roi rói với Nam Sơn:
Mỗi khi Tiểu Mi không tra được thứ mình muốn đều ném chuột cả, cô cứ tập làm quen đi.
À!
Tiểu Tửu dừng lại một lát, nói với vẻ tự hào lắm lắm:
Ồ, đây là điểm quan trọng à?
Nam Sơn lại hỏi:
Tiểu Mi gục đầu xuống, uể oải đáp:
Cô giơ tay lên, chỉ vào một ngăn tủ gỗ khác:
Chuột trong ngăn tủ này đều là kiệt tác của chị ấy cả.
Đây là nét văn hóa đặc biệt của công ty chúng mình.
Tiểu Tửu nói với vẻ còn tự hào hơn thế.
Nét văn hóa này đúng là đặc biệt, Nam Sơn cảm thấy tay phải ngứa ngáy.
Ngứa quá, muốn đập thử một con quá.
Nam Sơn vội vàng bắt chuyện với Tiểu Mi để rời sự chú ý của mình.
Tiểu Mi, em có tra được cái gì không?
Em ấy à.
Tiểu Mi lại than thở:
Cô dừng một chút rồi nói tiếp:
Không có khách nào ở thường xuyên cả, dù cho Cao Thuận có muốn làm gì gì đó với người ta thì cũng phải nuốt trôi mới được.
Hai mắt Tiểu Mi sáng lấp lánh, đặt hết hy vọng lên người cô.
Tiểu Mi ngồi thẳng dậy, cầm lấy hai tay của Nam Sơn thật chặt.
Tiểu Mi cổ vũ.
Nam Sơn đần mặt ra, cô có vẻ gì là nản lòng đâu chứ.
Còn nữa, tục ngữ này là ai nói thế, sao cô chưa nghe lần nào vậy.
Nam Sơn nhìn bộ dạng ý chí bừng bừng của Tiểu Mi, gật đầu:
Cứ có cảm giác hai cô gái nắm tay nhau nó kỳ quặc thế nào ấy.
Tiểu Mi hài lòng buông tay ra:
Nam Sơn: ….
Sao mình cứ có cảm giác như đi nhầm vào trường quay, cầm nhầm cả kịch bản thế này.
Tiểu Mi nhét một thứ vào tay cô.
Nam Sơn đờ đẫn cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một con chuột máy tính.
Cầm thứ này làm gì? Cô có ảo giác như mình đang cầm một quả lựu đạn để ném vào kẻ thù, khẳng khái chịu chết.
Tiểu Mi mỉm cười rất đỗi dịu dàng.
Tiểu Mi thoáng lộ vẻ đau thương:
Nam Sơn: Mình để lộ trắng trợn như thế á?
Tiểu Mi thấy cô lộ ra vẻ do dự thì nói tiếp:
Trong lòng Nam Sơn: hu hu, bây giờ cách làm quen bạn mới đều bạo lực như thế sao.
Thế nhưng sao mình lại thấy thích thế này.