Chim ca líu lo, mặt trời đương lơ lửng ngọn tre. Trên giường, 1 cô bé đang say giấc....
RENG....Reng...Reng..._ Chuông báo thức vang lên í éo
" BỐP"
Chúc mừng em đồng hồ đã đi về chầu ông bà. Hưởng thọ 2 ngày tuổi.
Lý do: Nghe tiếng đồng hồ kêu inh ỏi, nó phũ phàng vứt phăng vô góc tường rồi lại đắp chăn ngủ tiếp ( gây án xong ko định chạy hả??)
6h 25p...
Ko có tiếng trả lời
Khánh!
Mạch Vy Khánh!_Tiếng gọi long trời lở đất của mẹ nó làm cho chim chóc muôn nơi bay loạn xạ( ghê óa). Vậy mà vẫn có con heo lười nào vẫn yên vị trên giường ko chịu dậy
" mày ko dậy đúng ko? hà hà"_ mẹ nó nghĩ rồi nở 1 nụ cười cực gian, chạy xuống dưới nhà...
1 lúc sau....cụ thể là 6h 40p
_ CHENG...CHENG...CHENG..._ tiếng kêu chói tai ở đâu cứ dội thẳng vào mặt. bực mình, nó vùng dậy, quát:
Mẹ nó cất giọng "trìu mến":
Nghe vậy, nó hoảng hồn, quay lại sau như robot hết pin...từ từ...từ từ...
Ơ hơ...mẹ à? Ngọn gió phương nào đã đưa mẹ đến đây vậy ợ??
Ngọn gió từ tiếng ngáy như trong mơ của mày đấy! Biết mấy giờ rồi không? Hôm nay khai giảng mày muốn trễ giờ hả con?
Nó cười xuề xòa, xua tay:
Vừa nói nó vừa nhìn chiếc đồng hồ trên tường...
1s.........2s.........3s.......
-Mẹ ơi con đi học đêy...bí bi..._ nó vội dắt con xe đạp điện ra, phóng vèo ra đường, để lại mẹ nó nhìn theo, lắc đầu ngán ngẩm:
Nó phóng vù vù trên đường...suốt 9 năm đi học, chưa 1 lần nó đi muộn khai giảng...vậy mà năm nay...sao....haizzz....Nghĩ thế nó càng lao nhanh với tốc độ tử thần gọi bằng cụ...người đi đường nhìn nó...xanh mặt.....
KÉT....._ Xe nó vừa đỗ lại trước cổng trường THPT Hoàng Kỳ
Nó cất xe xong, lao lên sân trường tìm con bạn thân. Ngó ngang ngó dọc, ngó đông ngó tây, bỗng...
Aa....Khánh! mày làm gì mà đến muộn vậy hả?_ Bảo Nhi vỗ vai nó trách yêu
Phù...tìm được mày rồi! Tại nay tao dậy muộn quá...nên...
Thôi được rồi, hồ sơ mày đâu? lên tìm lớp nhanh lên!_ Bảo Nhi giục nó
Rồi rồi...mày sắp làm mẹ tao rồi đấy Nhi ạ!_ Nó nhìn Nhi
Ờ...hề....
2 đứa kéo nhau lên phòng hiệu trưởng, mà không, trước phòng hiệu trưởng thôi. Thông báo tuyển học sinh lớp 10 vào các lớp dán chi chít trên bảng. Đám người đang chen chúc mong tìm thấy tên mình sớm để thoát khỏi cái đám hỗn độn này!
Nó nhìn Nhi:
Nhi thở dài:
-Thôi thôi...khỏi nịnh!
Nói xong Nhi méo mặt len vào đám đông đang chen chúc dữ dội. Còn nó tha thẩn ngẩn ngơ nhìn ngắm ngôi trường.
10 phút sau...
Nhi bước ra khỏi đám đông...dáng vẻ thất thểu mệt mỏi thấy rõ.
Khánh tội nghiệp nhìn Nhi, khổ bạn tôi quá...
1 cô giáo già dặn đang ngồi chễm chệ trong lớp, 1 thầy giáo nào đó đang cầm danh sách lớp, đọc to muốn lủng màng nhĩ:
-Trương Tuấn Khang!_ Đi vào
Nó nghe tên liền đi vào trong lớp, ngồi đại 1 bàn. Bàn thứ 3.
Nông Ngọc Linh!_ Học sinh đi vào
Nguyễn Hoàng Bảo Nhi!
Nhi cũng bước vào, ngồi cạnh nó.
Tầm 5 phút sau, học sinh đã có mặt đông đủ. Bà giáo mới lên tiếng phát biểu:
Lớp loạn lên...những câu nói thay phiên nhau phát ra...
ơ cô ơi cho em ngồi chỗ khác đi cô!
Cô ơi e ko ngồi đây đâu cô!
Cô ơi cho em lên bàn trên / xuống bàn dưới đi cô!
Bà giáo bực mình, quát:
Bọn học sinh sợ xanh mặt...
Huyên thuyên 1 hồi, tráo đổi linh tinh 1 lúc...cuối cùng, nó được xếp ngồi với 1 bạn nam. Nhìn khá bảnh zai đấy! Bảo Nhi ngồi sau nó 1 bàn...
Nó cũng cười với cậu bạn:
Hé lu! Chào cậu! Mình là Mạch Vy Khánh, rất vui làm quen với cậu!
Chào... Mình là Lâm Thiên Bảo, hotboy khối 10 đấy nhé..hehe!_ Cậu bạn tên Bảo khoe
Nó chun mũi...hừ...chưa chi đã khoe chiến tích rồi!
Cậu bạn thấy nó tỏ thái độ như vậy, cảm thấy...thích thú:
Nó cười đưa đà:
Kết thúc cuộc nói chiện làm quen của nó với Bảo ( đừng hiểu lầm, Bảo ko phải nam chính đâu nha!)
Mới nhận lớp nên tan học rất sớm, bọn nó được về...
Nhưng...đến cổng trường thì...1 đám đông đang bu quanh 1 chiếc Lamboghini đen...1 nam nhân đang ở trong...nhìn thoáng qua...có lẽ anh ta rất bảnh...
Nhi hám trai kéo nó chạy ra xem.....
------hết chap 1------
Lâm thiên Bảo: Hotboy khối 10, IQ cao. Con tập đoàn lâm Nhật đứng thứ 3 châu Á.