Lạc Phi trợn mắt:
Tên canh cửa Giáp lạnh lùng đáp:
Từ trong xe ngựa một túi tiền bay ra, rơi vào tay tên lính Giáp. Âu Dạ Trưởng Lão nói:
Chúng ta đi.
Đợi đã. - Tên lính Ất cản lại - Con ngựa và con trâu này cũng phải nộp tiền.
Lạc Phi đen mặt, quát:
Con mẹ nó, ta nhịn các ngươi hơi lâu rồi đấy. - Nó định xông lên thì Ngô Vân cản nó lại. Ném thêm cho lính canh cửa thêm hai bách, nói:
Đồ vô sỉ ngu ngốc, bọn họ đều là cường giả Lục Trọng Thiên trở lên a. Chúng ta đến đây để tham gia Kỳ Tuyển Chọn, chứ không phải đến gây chuyện. Đi thôi.
Lạc Phi hừ lạnh, dù rằng nó biết hai tên này đều không phải đối thủ của Lạc Vũ, Như Hoa. Nhưng nó cũng không muốn làm phiền đến họ. Nó lẩm bẩm:
Hai tên canh cửa Ất Giáp cười lạnh nhìn đoàn người dần dần đi sâu vào thành. Lạc Phi vẫn còn ấm ức, nói:
Ngô Vân khóc cười không xong, lên Lạc Phi này thật là một tên mê tiền không cần mạng a:
Lạc Phi giật mình nhìn quanh, dân trong thành chỉ lưa thưa vài người. Con đường rất lớn nhưng hai bên không có hàng quán, người đi trên đường cũng ít đến đáng thương. Trên con đường lát gạch bằng phẳng chỉ có một đoàn người bọn họ. Một số người dân đều như Ngô Vân miêu tả, gầy gò ốm yếu, da trắng bệch. Nó nhớ lại hai tên canh cửa cũng như vậy, hỏi:
Ngô Vân trầm trọng gật đầu:
Lạc Phi biến sắc, kiểm tra lại cơ thể. Quả thật nó chỉ có thể hấp thu rất ít Hậu Thiên Khí, gần như không có. Một luồng Khí khác nhân cơ hội tràn vào, tràn ngập tử vong, hỗn loạn.
Ngươi đừng tu luyện, Tử Khí và Âm Khí ở đây rất mạnh, không tốt cho cơ thể. - Ngô Vân vội vàng ngăn cản.
Không phải a. - Lạc Phi ngạc nhiên - Ta vẫn có thể hấp thụ tu luyện, còn nhanh hơn bình thường nữa.
Ngô Vân trợn mắt nhìn nó, quả thật Lạc Phi vẫn đang trong trạng thái tu luyện. Giọng Lạc Vũ từ trong xe vang lên:
Bộ Lĩnh gật gù, tiếp:
Tiểu Phi, tuy rằng đệ có thể tu luyện tại đây nhưng nên hạn chế gây sự. Tử Địa Chi Thành thực tế chính là một nhà lao.
Nhà lao? - Tiểu Cơ Nhi tròn mắt hỏi - Bộ Lĩnh ca ca, nhà lao như vậy còn không sợ tù nhân trốn thoát sao?
Bộ Lĩnh đáp:
Tiểu Cơ Nhi hỏi tiếp:
Như Hoa trả lời:
Đúng vậy. Thụt lùi đến cảnh giới dưới Lục Trọng Thiên, như Tiểu Bộ Lĩnh nói, họ sẽ chết dần. Nói tóm lại, đã bị giam ở đây, gần như chắc chắn phải chết.
Nhưng ai sẽ là người quản lý bọn họ. - Lạc Phi xen vào.
Là thành chủ - Ngô Vân chỉ tòa nhà cao lớn phía trước - Chúng ta đến phủ thành chủ rồi, vì tất cả chúng ta đều từ các Đại Gia Tộc đến, họ sẽ đón tiếp chúng ta.
Lạc Phi nhìn lên, đây là một tòa kiến trúc cao lớn, hùng vĩ. Nhưng tiếc rằng đã rất cổ xưa rồi, thậm chí trong tầm mắt của nó còn thấy vài mảng tường bị hỏng, cũng không ai tu sửa. Hai con sư tử đá canh cửa thì còn có một con, cánh cửa cũng cũ nát, lộ ra dấu vết hao mòn của thời gian. Phủ Thành Chủ đìu hiu đến mức một tên gác cửa cũng chẳng có, cũng không thấy người hầu nào cả.
Ngô Vân nói:
Lạc Phi mơ hồ:
Vừa lúc đó, có một âm thanh chói tai vang lên từ trong Phủ Thành Chủ: