Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, xuất hiện đầu tiên là một tên thiếu niên gầy còm ốm yếu. Hắn gầy tới mức hai con mắt như lồi ra ngoài, chân tay mảnh khảnh như chỉ có da bọc xương. Hắn mặc trang phục người hầu phổ thông rất cũ nát.
Tiểu Cơ Nhi hoảng hốt:
Tiểu Xảo vội vàng lấy tay bịt miệng cô bé lại, tươi cười nói:
Thiếu niên trợn mắt nhìn Tiểu Cơ Nhi, hành động này khiến mắt hắn có vẻ càng to ra, nói:
Nó vừa nói xong thì có một bóng người rất lớn xuất hiện phía sau. Tiểu Xảo hét lên:
Lần này đến lượt Tiểu Cơ Nhi lấy tay bịt miệng Tiểu Xảo. Hai cô bé xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt mũi.
Lạc Phi há hốc mồm nhìn người vừa xuất hiện, chính xác hơn là nhìn cái bụng của hắn. Lạc Phi xin thề từ bé đến giờ nó chưa từng nhìn thấy một tên nào béo như vậy, thảo nào được gọi là Ngô Phì Tử. Vị Thành Chủ đại nhân này đứng thẳng gần như không nhìn thấy chân đâu, nếu nhìn từ xa thì không khác gì một hình tam giác đang chậm chạp di chuyển. Hai má hắn chảy xệ sang hai bên, đôi con mắt ti hí như hai đường chỉ.
Ngô Phì Tử thở hổn hển, nói:
Ngô Vân liếc sang Lạc Phi, không những Lạc Phi mà cả Đại Hắc đều đang nhìn chằm chằm cái bụng của Thành Chủ đại nhân, nó bực mình cho một người một trâu này mỗi tên một cước. Lạc Phi giật mình, thì thầm với Đại Hắc:
Đại Hắc gật gù nuốt nước bọt: “Con bà nó là con trâu, cái tên này mà nướng lên thì ăn thật ngon a, hơi nhiều mỡ nhưng trâu đại gia ta thích mỡ. Ây da, mẹ đã dạy, không nên ăn thịt người, chỉ được nhìn không thể ăn…”
Từ trong xe, Âu Dạ Trưởng Lão bước xuống, ông cũng mất một khoảnh khắc giật mình nhìn từ trên xuống dưới Ngô Phì Tử, nói:
Ngô Thành Chủ cười khổ:
Âu Dạ Trưởng Lão bật cười:
Ngô Phì Tử lúc lắc cái đầu:
Tiểu tử nhất định không thể nhận, không thể nhận.
Có món gà hầm đặc sản thành Thiên Loa a. - Trưởng Lão nói thêm.
Ngô Thành Chủ nghe đến gà hầm thì lưỡng lự, mỡ trên mặt run rẩy kịch liệt. Cuối cùng, hắn chỉ tên người hầu, quát:
Mọi người đều xuống xe, đi theo Ngô Thành Chủ đến phòng nghỉ. Còn tên người hầu gầy còm di chuyển xe ngựa và Đại Hắc đi vào một khu vực riêng. Lạc Phi dứt sự chú ý của mình khỏi cái mông mập mạp của Ngô Phì Tử, tò mò hỏi:
Bộ Lĩnh mỉm cười nói:
Phía trước dần thoáng đãng hơn, không còn áp lực của Âm Khí và Tử Khí nữa. Trước mặt mọi người xuất hiện một khu lầu các lớn, có cả một vườn hoa nho nhỏ.
Ngô Xương Văn trầm giọng hỏi:
Ngô Phì Tử cười hắc hắc:
Ngô Vân trầm mặc, hỏi:
Còn tên Lý Hạo, hắn có đến không?
Lý Hạo đang ở trong căn nhà bên kia, hắn đến được một tháng rồi. - Ngô Phì Tử chỉ sang một khu cầu các khác, trong mắt hắn nhìn Ngô Vân có chút hả hê.
Lạc Phi thì thầm với Tiểu Cơ Nhi:
Tiều Cơ Nhi ngạc nhiên nói:
Lạc Phi giật mình, thảo nào cứ mỗi lần Ngô Vân nhắc đến Ngô Phì Tử là không được tự nhiên. Thì ra là Ngô Phì Tử từng là con dê thế mạng mà Ngô gia đưa ra. Vậy có chút ghét bỏ cũng đúng a.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: