Ngụy Thư Diệp ngẩng đầu lên trời hét lớn, đồng thời nơi khóe mắt của hắn xuất hiện hai dòng huyết lệ đen ngòm chảy xuống. Cảnh tượng vừa thê lương vừa tà ác này khiến đám người Điệu Vong Vô Nguyệt vội vã thối lui. Ai ở Đế đô mà không biết dưới một chiêu này của Ngụy Thư Diệp, cách đây một năm trước từng có một vị Sinh Tử cảnh tuyệt khí bỏ mạng. Bọn họ tuy đông người nhưng nếu so với Sinh Tử cảnh thì còn kém rất xa, tất nhiên không chống lại nổi.
Hoàng Trung nói:
Điệu Vong Vô Nguyệt nhìn hư ảnh sau lưng Ngụy Thư Diệp đã bắt đầu làm theo động tác của hắn thì run cầm cập:
Điệu Vong Vô Nguyệt dứt lời liền bỏ chạy thục mạng.
Đám vệ binh và Hoàng Trung co cụm lại trước phòng ngủ của Phượng Minh, ai nấy sợ hãi vô cùng trước sát khí ngày một mạnh hơn đến từ Ngụy Thư Diệp.
Đúng lúc mọi người tưởng phen này phải bỏ mạng rồi thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Phượng Minh tay chắp sau lưng, điềm tĩnh bước ra ngoài nhìn chằm chằm Ngụy Thư Diệp.
Độc Cô công tử, ngài mau chạy đi!
Chạy? Sao phải chạy? Cứ để hắn giết ta, Trần Ngọc Kỳ sẽ hận hắn cả đời.
Phượng Minh cười đáp.
Thấy Ngụy Thư Diệp hơi chựng lại vì lời nói của mình, Phượng Minh biết mình đã chọc vào đúng điểm yếu của y. Con người dù mạnh mẽ hay tàn ác đến đâu thì chung quy lại vẫn sẽ có điểm yếu. Chỉ cần tận dụng điểm yếu này thì chiến thắng kẻ đó không khó.
Sát chủ Ngụy Thư Diệp, ta biết chuyện giữa ngươi và Trần Ngọc Kỳ. Ta tin tưởng ngươi cũng sẽ hiểu tính cách của nàng. Nếu như ngươi giết ta thì nàng vĩnh viễn sẽ hận ngươi, từ nay về sau cho dù ngươi dùng trăm phương ngàn kế hay sức mạnh cưỡng ép nàng thì nàng cũng sẽ không yêu ngươi. Mạng ta chỉ như mạng một con kiến, có đáng để cho ngươi đánh đổi hay không?
Đừng hòng dùng xàm ngôn để mê hoặc ta!
Ngụy Thư Diệp tuy nói vậy nhưng đã thu tay lại, hư ảnh khổng lồ sau lưng cũng biến mất. Đám vệ binh và Hoàng Trung thở phào nhẹ nhõm, thầm khen Phượng Minh lợi hại, chỉ bằng lời nói đã đẩy lui được tên sát tinh mù kia.
Phượng Minh bước tới trước mặt Ngụy Thư Diệp không chút e sợ, đám vệ binh và Hoàng Trung muốn cản mà không kịp. Chỉ nghe hắn nói:
Không ngại nói thẳng cho ngươi biết ta là một kẻ sắp chết, chỉ sống được tối đa không quá ba tháng nữa. Giữa ta và Trần Ngọc Kỳ có chút giao tình. Nàng muốn mượn việc đưa ta lên làm phò mã để nài nỉ bệ hạ chữa bệnh cho ta. Chúng ta hoàn toàn trong sạch…
Thật sao?
Ngụy Thư Diệp mù lòa nhưng khi hướng mặt về phía Phượng Minh lại khiến hắn cảm giác ở bên trong đôi mắt nhắm nghiền đó có hai thanh sát kiếm sắc bén sẵn sàng đâm tới phá hủy linh hồn mình bất kỳ lúc nào.
Cho dù có giả thì ngươi được gì?
Ngươi…
Phượng Minh hừ lạnh:
Phượng Minh vừa chửi xong thì cả đám vệ binh và Hoàng Trung đều nín thở nhìn Ngụy Thư Diệp. Ai chẳng biết Ngụy Thư Diệp tính nóng như lửa, động một tí là giết người, Phượng Minh xúc phạm hắn thế này đúng là tự tìm đường chết.
Nào ngờ Ngụy Thư Diệp lại đứng trầm mặc không biểu tình gì. Phượng Minh lắc đầu:
Ngươi suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết. Cứ cho là Trần Ngọc Kỳ yêu ta đi…
Ngươi nói gì?
Ngụy Thư Diệp khàn giọng hỏi, sát khí lại nổi lên. Phượng Minh không hề quan tâm mà nói tiếp:
Đám Hoàng Trung trố mắt nhìn Phượng Minh đứng giảng giải lý thuyết tình yêu cho Ngụy Thư Diệp, mà Ngụy Thư Diệp lại đang nghe rất nhập tâm, quả thật là chuyện không tưởng tượng nổi mà.
Hoàng Trung đằng hắng giọng, tay chắp sau lưng, cái bụng béo ị vì thế hếch lên trông rất buồn cười. Ông chầm chậm đi tới chỗ Ngụy Thư Diệp rồi nhổ một bãi nước bọt xuống đất:
Mặc dù bên ngoài hùng hổ như vậy song thực chất Hoàng Trung vẫn sợ Ngụy Thư Diệp như cọp. Chỉ là thí nghiệm xem thử phỏng đoán của mình có đúng hay không. Nếu đây là sự thật thì từ nay về sau tung hoành Đế đô không ngại Thất Sát tông nữa rồi.
Ngụy Thư Diệp siết chặt nắm đấm. Y không phải người ngu mà không hiểu được hai kẻ này đang mượn chuyện ba láp ba xàm để đánh lạc hướng mình. Nhưng không hiểu sao y vẫn muốn nghe mấy chuyện này, cảm thấy chúng có chút đạo lý.
Thấy Ngụy Thư Diệp ngoảnh mặt đi chỗ khác không nói gì, Hoàng Trung mở cờ trong lòng, tuôn một tràng:
Phượng Minh muốn cười mà không dám cười, chỉ sợ Ngụy Thư Diệp nổi điên giết cả hai thì nguy, đành gật gù ra chiều thấu hiểu để phụ họa cho Hoàng Trung.
Ngụy Thư Diệp lạnh lùng đáp:
Trong lòng Hoàng Trung chửi thầm không ngừng, hóa ra tiêu diệt đệ nhất thiên tài Vô Nhật vương triều lại đơn giản như vậy. Thế mà người trong thiên hạ chẳng ai làm được, cứ đâm đầu tới giao chiến để rồi bỏ mạng dưới tay y. Phen này chờ thất công chúa trở về, nhất định phải khuyên nàng ra lệnh cho Ngụy Thư Diệp tự sát mới được.
Hoàng Trung gật gù:
Tình nguyện chết vì người mình yêu chỉ là cảnh giới thấp kém trong tình yêu mà thôi. Cảnh giới cao hơn mới chứng tỏ được ngươi yêu thất công chúa thật lòng. Và ta tin chắc thất công chúa sẽ bị cảm động nếu như ngươi làm vậy, ngươi có muốn nghe không?
Nói, nói không được ta giết cả hai ngươi!
Ngụy Thư Diệp gằn từng chữ. Hoàng Trung hiểu không nên lòng vòng nữa, bằng không sẽ thật sự chọc giận sát tinh. Tự nhớ lại mấy câu nói lâm ly bi đát trong truyện ngôn tình mà mình từng có cơ hội đọc ở ngoài dân gian. Hoàng Trung làm một tràng:
Quả nhiên câu này đánh trúng vết đen trong lòng Ngụy Thư Diệp, sắt mặt y trắng bệch đi, loạng choạng mấy bước rồi ngồi bệch xuống mặt đất.
Đúng vậy! Mình đã bao giờ khiến nàng cảm thấy hạnh phúc chưa hay chỉ toàn phiền lòng. Bất kỳ ai tiếp cận với nàng mình đều giết, nhưng đổi lại chỉ là cái quay đầu lạnh nhạt của nàng. Thậm chí vì tránh mặt mình mà nàng suốt mười mấy năm không dám trở về Đế đô, đó gọi là yêu sao?
Ngụy Thư Diệp đứng dậy cười không ngừng rồi xoay người rời đi khỏi biệt phủ.
Nhìn bóng lưng chứa đầy sự bi ai của y, Hoàng Trung và Phượng Minh đều thở dài một tiếng. Suy cho cùng đó chỉ là một kẻ si tình, không đáng trách chút nào.