Nhất Thành nhìn về phía Do Duyên hỏi:
Do Duyên cũng gật đầu. Giết một tên quan huyện cũng chả có lợi gì, nhiều lúc lại đắc tội với đám người thư viện. Không lợi lại có hại, nên tránh thì hơn.
Nói xong Nhất Thành cũng không nán lại nhiều, sau một lúc thì kéo mọi người rời đi. Đi theo còn có Nhân Lệ, Tiểu Oa Oa và Phong Nam Du.
Mập Mạp đi bên cạnh Nhất Thành nói:
Nhất Thành lắc đầu:
Mập Mạp cười nói:
Nhất Thành cười vỗ vai hắn nói:
Mập Mạp cười nói:
Nhất Thành lắc đầu:
Mập mạp gật đầu:
Nhất Thành cười nói:
Đi tửu lâu ăn uống, ta đang muốn thử mấy món ăn ở Biên Băng Thành này.
Vậy theo ta đi Băng Lâu, có một tửu lâu rất nổi tiếng ở Biên Băng Thành, tay nghề lão đầu bếp rất tốt, nổi tiếng khắp Băng Quốc.
Tiểu Oa Oa bên cạnh cũng reo hò nói:
Nhất Thành nhìn Tiểu Oa cười nói:
Tiểu Oa Oa vui mừng cười hớn hở.
Nhất Thành nhớ đến chuyện gì nhìn Tiểu Tiểu đang im lặng bên cạnh hỏi:
Tiểu Tiểu gật đầu nói:
Đúng, lúc trước ta cứu hắn một mạng. Sau đó cũng đồng hành cùng nhau một đoạn đường, cũng có chút quen biết.
Vậy sao? Sư huynh nghĩ sao về người này?
Làm người khá tốt, tính cách trầm ổn. Suy nghĩ thấu đáo, nhưng người này hay lo trước lo sau. Vì thế nhiều lúc đưa ra quyết định chậm chạp và dễ bị tình nghĩa làm ảnh hưởng mà phạm sai lầm.
Nhất Thành gật đầu, nếu vậy người này cũng không tệ lắm nhưng phải cẩn thận. Người này có thể vì tổ chức của mình có thể hại người thân cận nhất bên cạnh. Kết giao nhưng không nên thân thiết.
Nhất Thành quay sang nhìn Phong Nam Du bên cạnh hỏi:
Phong Nam Du và Nhân Lệ sửng sốt đứng ở đó. Bọn họ nghe lầm sao? Người này quen Hỏa Dục tiền bối? Vậy mà chỉ còn gọi tên trống không như vậy? Phong Nam Du nhíu mày hỏi nói:
Hắn chưa nói xong thì Nhất Thành đã hỏi:
Ngươi gọi Hoả Dục lão là gì?
Sư thúc Tổ nhưng…
Nhất Thành cười nói:
Phong Nam Du và Nhân Lệ trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ trong đầu đang nghĩ đến một lão bất tử cải lão hoàn đồng! Người này đúng là vậy sao? Phong Nam Du nghe vậy vội vàng hành lễ hỏi:
Nhất Thành phất tay cười nói:
Tiểu Tiểu nghe hai người này nói chuyện thì mặt tựa cười nhưng không cười. Trong lòng nói thầm: - Mới gặp đã leo lên làm sư thúc tổ người ta rồi.
Mập Mạp bên kia mặt co rúm lại một nhúm, cố gắng nhịn cười. Hai vai hắn cứ run run, sắp cười thì che miệng quay sang một bên giả vờ ho.
Cả đám người đi đến tửu lâu, được tiểu nhị đưa lên lầu hai. Nhất thành hỏi Mập Mạp có món gì ngon thì gọi. Cả đám vừa ăn uống vừa nói chuyện, chủ yếu là chuyện của Băng Quốc.
Đúng lúc này, bàn bên cạnh lại có tiếng ồn ào truyền đến.