Sở Hoan kỳ thật đã lường được, hôm nay đến dự tiệc, Vệ Thiên Thanh tất sẽ nhắc tới việc vào Cấm Vệ quân, có lẽ gã cho rằng, Sở Hoan vào phủ thành mục đích chính là vào Cấm Vệ quân.
Chẳng qua đến bây giờ, hắn còn có chút do dự. Hơn nữa hắn vừa mới nhận lời huấn luyện mười tên hộ viện Tô phủ, không thể nuốt lời nhanh vậy được.
Vệ Thiên Thanh nhìn thấy Sở Hoan không hào hứng, ngược lại còn có chút do dự, liền hỏi:
Sở Hoan ngẫm nghĩ, biết việc này không thể giấu diếm, liền đem chuyện làm sư phụ hộ viện Tô phủ nói ra. Vệ Thiên Thanh nghe xong cười:
Sở Hoan lắc đầu cười:
Trong lòng hắn cũng nghĩ, mặc kệ sau này thế nào, mình phải dốc hết sức vì Tô gia huấn luyện nên vài dũng sĩ hộ vệ mới phải.
Lâm Lang muốn mình làm sư phụ, tuy rằng lấy cớ để tặng tòa nhà, nhưng mình vẫn phải tận lực tận tâm vì nàng.
Sở Hoan nói như vậy, Kiều Ân và Phan Phụ thoáng nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc.
Sở Hoan tuy rằng không nói rõ, nhưng xem ý tứ của hắn thì dường như không muốn vào Cấm Vệ quân, việc này thật sự là ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Vào Cấm Vệ quân, có Vệ Thiên Thanh chiếu cố, ở trong đó chắc chắn sẽ từng bước thăng quan tiến chức, ngày sau có thể nói là tiền đồ rực rỡ. Ở lại Tô gia làm sư phụ hộ viện và một chức quan trong Cấm Vệ quân, quả thực là không thể so sánh với nhau.
Kiều Ân và Phan Phụ những tưởng Sở Hoan sẽ đáp ứng ngay, vạn phần không ngờ Sở Hoan nói như vậy, tuy nói rằng quân tử nhất ngôn nhưng vì một vị trí sư phụ hộ viện mà để lỡ tiền đồ tốt như vậy, đối với bọn họ mà nói, thì đúng là ngu không ai bằng.
Xem tướng mạo Sở Hoan tuy rằng ăn vận giản dị nhưng ánh mắt cũng lanh lợi thông minh, thật sự không biết trong lòng hắn đến tột cùng là đang nghĩ gì.
Vệ Thiên Thanh nhíu mày, hỏi:
Sở Hoan cũng không nói rõ, chỉ cười:
Hắn dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:
Vệ Thiên Thanh nhìn chằm chằm vào gương mặt Sở Hoan, đập bàn mạnh một cái, cười ha hả, cao giọng nói:
Gã đứng dậy nghiêm mặt nói:
Lập tức mấy người Vệ Thiên Thanh cũng không tiếp tục ăn uống nữa. Vệ Thiên Thanh gọi tiểu nhị tới, thanh toán bạc, dẫn mấy người xuống lầu. Sở Hoan hiểu nếu Tổng đốc đại nhân đã muốn gặp thì mình đúng là không thể tránh.
Chậm không bằng gặp sớm, Sở Hoan cũng muốn gặp mặt nhân vật đứng đầu phủ Vân Sơn này.
Chỉ có điều vừa mới đi ra, lại thấy tuyết bắt đầu rơi nhẹ, xem ra không tránh khỏi một trận tuyết lớn sắp buông xuống.
Bốn người đều cưỡi ngựa, đi tới một con phố, hai người Kiều Ân cáo từ. Vệ Thiên Thanh lúc này mới nói cho Sở Hoan biết Cấm Vệ quân có chức trách chính là phụ trách phòng thủ của phủ thành. Các cửa thành của Vân Sơn phủ đều do binh sĩ Cấm Vệ binh kiểm tra. Hôm nay, Kiều Ân và Phan Phụ kỳ thật đều có nhiệm vụ đi kiểm tra tổng thể một lần.
Hai người cưỡi ngựa hướng đến phủ Tổng đốc, Sở Hoan nhớ đến Hoàng Chí Tiếu lúc trước gây rối ở tửu lầu, không kìm nổi tò mò hỏi:
Vệ đại ca, họ Hoàng là Thiên hộ, chức quan không thể bằng huynh, gã sao dám bất kính?
Luận cấp độ, Thiên hộ tất nhiên không thể so với ta.
Vệ Thiên Thanh vẫn rất bình tĩnh nói:
Sở Hoan nói:
Mới rồi ở trên bàn rượu, Sở Hoan đã nghe Phan Phụ nói vậy. Vệ Sở quân Chỉ huy sức tên là La Thế Lương, Hoàng Thiên hộ kia tất nhiên là thuộc hạ của La Thế Lương.
Vệ Thiên Thanh khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh, gật đầu nói:
Gã ngập ngừng, dường như định nói gì đó, rốt cuộc thấp giọng nói:
Nhưng gã không giải thích vì sao La Thế Lương vì sao dám phách lối như thế, trong lúc nói chuyện, hai người đã quẹo vào một con phố khác.
Vân Sơn Tổng đốc phủ là nha môn hành chính cao nhất, quy mô cũng phải xứng tầm với vị thế, nhà cao cửa rộng khí thế uy nghiêm, trước đại môn, hai đầu sư tử giương nanh múa vuốt, hung hãn dị thường. Hai bên phải trái có mười binh sĩ một thân khôi giáp đang đứng canh giữ. Tổng đốc phủ tọa lạc trên một con phố dài, sạch sẽ vô cùng, không hề có người vô can qua lại. Sở Hoan và Vệ Thiên Thanh ngồi trên lưng ngựa, thấy mỗi một đội quân tuần tra đi qua đều hướng Vệ Thiên Thanh thi lễ.
Toàn bộ bốn phía nha môn Tổng đốc phủ cứ bảy bước là có một trạm canh gác, thủ vệ cực kỳ nghiêm mật. Cũng có thể thấy Tổng đốc cực kỳ chú ý bảo hộ bản thân.
Điều này cũng khó trách. Tổng đốc đại nhân địa vị hiển hách, quyền thế càng lớn, thế lực đối nghịch càng nhiều. Bất cứ lúc nào cũng có một con dao nhỏ ẩn từ một nơi bí mật tìm cơ hội đâm một kích trí mạng vào mình.
Hơn nữa, Kiều phu nhân không lâu trước đây vừa gặp nạn, Tổng đốc phủ tăng cường phòng hộ cũng là việc hợp lý.
Hai người Vệ Thiên Thanh tới trước phủ Tổng đốc, liền có người bước đến dắt ngựa. Vệ Thiên Thanh ngay cả đao cũng không tháo xuống, dẫn theo Sở Hoan đi thẳng vào phủ. Sở Hoan nhìn thấy thế cũng đoán Vệ Thiên Thanh được Tổng đốc đại nhân cực kỳ tiến nhiệm.
Hiển nhiên là vậy. Nếu không tín nhiệm, tuyệt đối không thể đem năm nghìn thủ hạ Cấm Vệ quân giao cho Vệ Thiên Thanh thống lĩnh.
Ở ngoài cửa phủ, có thể thấy nhà cao cửa rộng khí thế uy nghiêm, nhưng vào phủ Tổng đốc, đi theo Vệ Thiên Thanh, mới hiểu cái gì là hào phú.
Toàn bộ phủ Tổng đốc giống như một cung điện nhỏ, phòng ốc hoa mỹ, rường cột chạm trổ, núi giả ao nhỏ, bất kể hướng nào cũng là cảnh đẹp tuyệt mỹ. Tuy là vào đông, nhưng phủTổng đốc không hề lạnh lẽo mà luôn tràn ngập sức sống.
Sở Hoan trong lòng tán thưởng, tòa phủ Tổng đốc này khi được kiến tạo chắc chắn là hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, các thợ thủ công kiến tạo nên tòa phủ đệ này nhất định là các bậc đại sư. Đình đài lầu các núi giả cầu nhỏ đều hài hòa tuyệt đối, trông cực kỳ tự nhiên.
Tới một cổng vòm, hai binh sĩ thủ vệ nhìn thấy Vệ Thiên Thanh đều chắp tay thi lễ. Vệ Thiên Thanh thấp giọng hỏi:
Đại nhân có ở trong phủ?
Bẩm Thống chế, đại nhân hiện ở trong phủ.
Ngươi đi bẩm một tiếng, nói ta đã dẫn Sở Hoan đến bái kiến.
Vệ Thiên Thanh ngẫm nghĩ một chút, nói thêm một câu:
Hai binh sĩ đều nhìn về Sở Hoan đang đứng đằng sau Vệ Thiên Thanh lập tức thái độ thay đổi hẳn. Một tên binh sĩ khom người đáp ứng, nhanh chóng rời đi, không lâu sau, đã quay lại, cung kính nói:
Vệ Thiên Thanh quay đầu lại nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoa vẫn điềm tĩnh thản nhiên, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Nếu là người khác, phải gặp mặt một quan trên cao nhất như thế, tám chín phần sẽ thấy căng thẳng, hoặc là kích động, nhưng Sở Hoan lại tỏ ra bình tĩnh vô cùng, dường như là gặp một người quen bình thường vậy.
“Không kiêu ngạo không siểm nịnh, không quan tâm hơn thua, có thể thành đại sự”. Vệ Thiên Thanh trong lòng thầm nghĩ: “Lần này đã tìm được một trở thủ đắc lực cho đại nhân rồi”.
Vệ Thiên Thanh đúng là vô cùng quen thuộc đường đi lối lại trong phủ. Gã phụ trách phòng vệ cảnh giới của phủ tất nhiên là các ngóc ngách đều phải tường tận. Cũng là để thuận tiện cho việc bố trí nhân sự cảnh vệ..
Theo một con đường nhỏ đi về phía trước, đã thấy xa xa có một người đang đứng. Người nọ một thân áo bào gấm, trên đầu đội mũ quan bằng bông, một bàn tay chắp sau lưng, tay kia đang cầm một cành cây nhỏ, đùa giỡn một con chim nhỏ trong lòng sắt.
Bên trong lồng sắt là một con vẹt rất sặc sỡ. Cũng không biết vì thời tiết lạnh hay có duyên cớ khác, mà mà con vẹt vô cùng vô tình. Cho dù người mặc áo bào gấm tìm đủ mọi cách khiêu khích, con vẹt vẫn bất động ở lồng.
Vệ Thiên Thanh nhẹ giọng nói với Sở Hoan:
Gã không nói thêm, dẫn Sở Hoan đi lên, cúi mình chắp tay nói:
Sở Hoan cũng đứng bên cạnh, chắp tay lại, không nói gì.
Người mặc áo bào gấm quay người lại, cười nói:
Y thả cành cây nhỏ trong tay, tiếp tục nói:
Sở Hoan vẫn không ngẩng đầu lên, vị Tổng đốc đại nhân này bỗng nhiên nói ra mấy lời cổ quái, khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vệ Thiên Thanh cười nói:
Tổng đốc cười ha hả:
Ánh mắt y cuối cùng dừng lại trên người Sở Hoan, hơi nhíu mày hỏi:
Người này là Sở Hoan?
Thảo dân Sở Hoan bái kiến Tổng đốc đại nhân.
Sở Hoan chắp tay nói.
Tổng đốc vuốt chòm râu, đột nhiên nhìn về phía Vệ Thiên Thanh, khẽ gật đầu. Vệ Thiên Thanh mắt xẹt qua đạo tinh quang, hét lớn một tiếng, nhanh như chớp, rút đao bên hông ra, bổ về phía Sở Hoan.