Kiều phu nhân nghe Sở Hoan hỏi thăm, lập tức cười rộ lên, diện mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, nếu không Kiều Minh Đường cũng sẽ không sủng ái như vậy, hơn nữa trong xinh đẹp còn có phong tình quyền rũ của phụ nữ thành thục, nàng cười rộ lên, vô cùng dễ nhìn, liên tục nói:
Kiều Minh Đường ở bên nói:
Lời y còn chưa dứt, Kiều phu nhân mắt phương lạnh lùng, mày liễu dựng lên, quay đầu nói:
Kiều Minh Đường thấy Kiều phu nhân thần sắc không tốt, cười bồi nói:
Ý phu nhân là?
Lão gia, vừa rồi thiếp thân đã nói, Sở Hoan đã cứu tính mạng thiếp thân, dùng bản lĩnh của hắn, tiến vào Cấm vệ quân cũng là đương nhiên, chỉ là chàng chỉ cho hắn một Giáo úy, chẳng lẽ ân tình của hắn đối với thiếp thân, chỉ xứng với một Giáo úy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều phu nhân rất tức giận, ra hiệu nha hoàn bên người đón lấy áo khoác phấn hồng trên người, vén váy áo ngồi xuống ghế, không nói gì nữa.
Kiều Minh Đường thần sắc hơi xấu hổ, nói:
Mày liễu của Kiều phu nhân vẫn dựng thẳng lên, lắc đầu nói:
Khóe mắt Kiều Minh Đường co giật, khóe miệng phát đắng, y đường đường Tổng đốc thường ngày đều bày mưu tính kế, nhưng nhược điểm lớn nhất, là hơi sợ hãi Kiều phu nhân.
Lúc trước Kiều phu nhân mới gả tới, khi đó địa vị Kiều Minh Đường còn chưa cao, chỉ đảm nhiệm chức quan ở Quốc Tử Giám, thế lực Mạc gia đang thịnh, Kiều Minh Đường tự nhiên sẽ chịu thiệt một chút, hơn nữa tính tình Kiều phu nhân hơi điêu ngoa, lại thêm trong lòng Kiều Minh Đường quả thật thích mỹ nhân nhỏ hơn mình mười tuổi này, nhường nhịn nơi chốn, hơn mười năm qua, trái lại hình thành tâm lý sợ vợ.
Bộ dáng xấu hổ của Kiều Minh Đường hai người Sở Hoan xem trong mắt, đều cảm thấy hơi buồn cười, nhưng hai người tất nhiên không thể lộ ra tươi cười, thậm chí ở thời điểm này, cũng không thể mở miệng nói một câu.
Kiều Minh Đường ổn định tâm thầm, ngồi xuống chiếc ghế một bên, thở dài:
Phu nhân, hôm nay gọi Sở Hoan tới, không phải vì ân tình mới ban thưởng hắn, mà là thu nạp nhân tài cho triều đình, đây chỉ là chuyện công, nàng vẫn không nên xen vào!
Thu nạp nhân tài vì triều đình?
Kiều phu nhân liếc Kiều Minh Đường một cái:
Kiều Minh Đường cười khổ nói:
Vệ Thiên Thanh nghe vậy, hơi xấu hổ.
Kiều phu nhân thấy bộ dáng Vệ Thiên Thanh, che miệng cười, cũng rất kiều diễm:
Nàng cũng nói không cố kỵ.
Kiều Minh Đường không kìm nổi nhíu mày nói:
Càn quấy, càn quấy!
Như vậy đi, nếu chàng thật sự thu nạp nhân tài cho triều đình, cho Sở Hoan một chức Vệ tướng đi!
Kiều phu nhân nghiêm mặt nói.
Kiều Minh Đường nhíu mày nói:
Vệ tướng? Phu nhân, nàng thật sự là càn quấy. Sở Hoan chưa từng ở trong Vệ cấm quân ngày nào, càng không có chút công lao trong Cấm vệ quân, sao có thể đảm nhiệm Vệ tướng?
Tại sao không thể?
Kiều phu nhân trợn mày nói:
Kiều Minh Đường nóng nảy, lắc đầu nói:
Kiều phu nhân cũng lắc đầu ngắt lời:
Chàng đừng nói những đạo lý lớn này với thiếp thân, thiếp thân một giới nữ lưu, nghe cũng không hiểu.
Không phải nói đạo lý lớn!
Kiều Minh Đường bất đắc dĩ nói:
Sở Hoan thấy hai vợ chồng Tổng đốc lại khắc khẩu vì mình, chắp tay muốn nói. Kiều phu nhân đã nâng tay lên, ra hiệu Sở Hoan tạm không cần nói:
Nàng nói với Kiều Minh Đường:
Kiều Minh Đường liên tục lắc đầu, chỉ cảm thấy Kiều phu nhân hơi càn quấy, nhưng y không thể nổi giận với Kiều phu nhân, cuối cùng nói:
Kiều phu nhân nghiêm nghị nói:
Chàng thật sự chỉ cho hắn một chức Nha tướng?
Đúng!
Thái độ Kiều Minh Đường lần này quả thật kiên quyết.
Kiều phu nhân lạnh lùng nói.
Trong lòng Kiều Minh Đường hơi không vững, nhưng vẫn cắn răng nói:
Kiều phu nhân đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
Nàng cười nói với Sở Hoan:
Kiều Minh Đường ngẩn ra, lúc này rốt cục phản ứng lại, Kiều phu nhân kiên trì để Sở Hoan làm Vệ tướng, đó là phương pháp lấy tiến làm lùi. Có lẽ Kiều phu nhân cũng hiểu được đột nhiên phong Sở Hoan làm Vệ tướng vô cùng khó xử, cho nên trong lòng đã sớm quyết định nên kiếm chức Nha tướng cho Sở Hoan, kế lấy tiến làm lùi này của nàng, quả thật để cho Kiều Minh Đường rơi vào bẫy.
Sở Hoan vừa mới há mồm, còn chưa nói, Kiều Minh Đường đã mở miệng nói trước:
Y cười nói với Sở Hoan:
Sở Hoan rốt cục có cơ hội nói chuyện, chắp tay nói:
Sắc mặt Kiều Minh Đường lập tức trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ quái dị.
Kiều phu nhân cũng hơi kỳ quái, hỏi:
Vệ Thiên Thanh biết ý tứ của Sở Hoan, nhìn thấy Kiều Minh Đường vẻ mặt không hài lòng, vội vàng đứng dậy nói:
Kiều Minh Đường vẻ mặt lãnh đạm, nâng chén trà lên, thản nhiên nói:
Sở Hoan lắc đầu nói:
Đại nhân hiểu lầm. Chỉ là thảo dân có hứa hẹn trong người, cho nên... !
Hứa hẹn?
Kiều phu nhân cướp lời hỏi:
Lúc này Vệ Thiên Thanh mới nói ra ước định giữa Sở Hoan và Tô Lâm Lang. Kiều Minh Đường ngẩn ra, đánh giá trên dưới Sở Hoan một phen, giống như xem quái vật vậy, kinh ngạc nói:
Y chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Kiều phu nhân đã nói:
Trong lòng Kiều phu nhân, cuối cùng có một giấc mộng nghĩa sĩ hiệp khách.
Kiều Minh Đường nhíu mày, vẻ mặt lập tức hơi dịu đi một chút, nâng chung trà lên thổi thổi, chậm rãi nói:
Vệ Thiên Thanh nhìn về phía Sở Hoan, ra hiệu bằng mắt, chỉ mong Sở Hoan có thể hồi tâm chuyển ý, quăng lời hứa kia đi.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, Kiều phu nhân nhìn ra Sở Hoan khó xử, đã cười nói:
Sở Hoan gật đầu.
Kiều phu nhân cười nói:
Nàng nói với Kiều Minh Đường:
Kiều Minh Đường buông chén trà, hỏi:
Phu nhân có cao kiến gì?
Lão gia, Tô gia ngay trong phủ thành, nếu Sở Hoan đáp ứng yêu cầu của Tô gia rồi, thì để hắn đi là được.
Kiều phu nhân cười khanh khách nói:
Thân thể nàng nghiêng qua, vòng eo rất nhỏ, bên hông hơi vểnh, hình thành một đường cong rất đẹp đẽ:
Ánh mắt Vệ Thiên Thanh sáng lên, giơ ngón cái lên:
Kiều Minh Đường trầm ngâm, sau một lúc lâu mới nói:
Kiều phu nhân sắc mặt không tốt, mang theo giọng điệu trách cứ nói:
Ý của lão già, là nói chủ ý này của thiếp thân là nói hươu nói vượn?
Không đúng không đúng.
Kiều Minh Đường vội vàng xua tay nói:
Y vỗ về chòm râu, miệng nói vậy, nhưng lại luôn có hương vị nghĩ một đằng nói một nẻo.
Vệ Thiên Thanh nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói với Sở Hoan:
Sở Hoan hơi trầm ngâm, cuối cùng tiến lên một bước, chắp tay nói:
Trong lòng hắn cũng nghĩ, thật sự không được, sau này ở lại chỗ của Cấm vệ quân cũng không phải chuyện gì xấu.
Kiều Minh Đường gật đầu nói:
Nói là như vậy, nhưng nếu ngươi thân là tướng của Cấm vệ quân, nếu có điều lệnh, ngươi vẫn phải phục tùng. Một khi Cấm vệ quân cần điều động ứng phó việc đột biến, ngươi cần trở lại quân bất cứ lúc nào, chờ đợi điều khiển!
Thảo dân biết!
Sở Hoan chắp tay nói.
Lúc này Kiều Minh Đường mới đứng dậy nói:
Y quay đầu cầm áo khoác màu hồng, tự tay khoác thêm cho Kiều phu nhân, có vẻ rất cẩn thận.
Kiều Minh Đường phất tay, cũng không nói nhiều.
Sở Hoan nhìn lồng chim trên bàn một cái, đột nhiên nói:
Kiều Minh Đường sửng sốt, lập tức gật đầu, cũng không nói nhiều.
Lúc này Sở Hoan mới cùng Vệ Thiên Thanh cáo lui.
Bên ngoài tuyết bay lả tả, Vệ Thiên Thanh dẫn Sở Hoan ra ngoài sân, mới cười hỏi:
Sở huynh đệ, ngươi sẽ không trách vi huynh chứ?
Cớ sao Vệ đại ca nói ra lời ấy?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi.
Vệ Thiên Thanh cười nói:
Sở Hoan hiểu được, cười nói:
Vệ Thiên Thanh cười ha ha nói:
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
Vệ Thiên Thanh lại cười ha ha, chẳng qua trong mắt vẫn mang vài phần đắc ý, nói:
Không dối gạt Sở huynh đệ, đao pháp này của ta có tên, gọi là Liên Vân Thập Bát Đao, bổ ra bảy đao, còn có mười một đao chưa đánh ra!
Liên Vân Thập Bát Đao?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi.
Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:
Gã lắc đầu cười nói:
Sở Hoan nhíu mày nói:
Tam Đao theo như lời Vệ đại ca là chỉ Tam Đao nào?
Quỷ Đao, Cuồng Đao, Phách Đao!
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói: