Sở Hoan lập tức hiểu ra:
Lưu Ly gật đầu nói:
Sở Hoan than thở khen ngợi:
Dược Ông quả thật tinh minh hơn người, chỉ là... nếu không nhờ phu nhân thông tuệ, e rằng chúng ta cũng khó mà nhìn ra manh mối từ trong bức họa.
Thực ra Dược Ông cũng là bất đắc dĩ.
Lưu Ly thở dài sâu kín:
Sở Hoan gật đầu, nói:
Lần nữa đi đến chỗ bức tranh đã chỉ, căn phòng Dược Ông cư ngụ, phần lớn đều làm bằng gỗ, mặt sàn cũng lót một lớp ván gỗ, không hề có khe hở, vô cùng sít sao, nếu không nhờ Lưu Ly nhắc nhở, Sở Hoan đúng là không nhìn ra ván gỗ có vấn đề.
Hắn dùng Huyết Ẩm đao, ở vị trí Lưu Ly chỉ sẵn, khoét một lỗ hình vuông, Huyết Ẩm đao chém sắt như chém bùn, sàn gỗ tất nhiên là không đáng nói.
Nạy miếng gỗ lên, sàn gỗ lập tức hiện ra một lỗ hổng, Lưu Ly giơ ngọn đèn dầu bên cạnh, dưới ánh đèn, hai người nhìn xuống dưới, rồi nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kích động trong mắt đối phương.
Nhìn xuống lỗ hổng, đúng là có huyền cơ khác.
Lưu Ly nhẹ giọng nói.
Dưới lỗ hổng, đúng là vòng xoay, nhưng vòng xoay này rất kỳ quái, bốn vòng xoay gỗ chồng lên từng tầng, ngoài rìa của bốn vòng gỗ này, đều có khắc một vòng chữ.
Sở Hoa đưa tay sờ vào vòng gỗ phía ngoài cùng, lại kinh ngạc phát hiện ra, tuy nhìn giống như vòng xoay, nhưng vòng gỗ ngoài cùng đó đã bị cố định, không thể xoay được.
Sở Hoan ngẩn đầu nhìn Lưu Ly, hắn bây giờ đang đứng ở phía đối diện nàng, cả hai đều cúi người bên cạnh lỗ hổng, Lưu Ly một tay bưng đèn, thân hình hơi nghiêng về phía trước, Sở Hoan đột nhiên ngẩn đầu, trong làn hương thanh nhã, chợt thấy trước mắt một mảng trắng nõn, lại nhìn thấy một cái khe thật sâu.
Thì ra, Lưu Ly phu nhân cúi người tới trước, cổ áo tự nhiên trễ xuống, trước cổ hở ra một khoảng, núi đôi trắng nõn trước ngực lộ ra tròn trịa, trắng mịn như tuyết, đúng là một cảnh xuân tình.
Sở Hoan nhìn thấy núi đôi trắng tuyết mê người đó, ngẩn ra một chút, ánh mắt nhất thời không dứt ra được, Lưu Ly đã nhẹ giọng nói:
Nói xong, không nghe Sở Hoan trả lời, không khỏi ngẩn đầu, nhìn thấy Sở Hoan vẻ mặt cổ quái, ánh mắt đang dán vào bản thân mình, nàng ngẩn ra một chút, thuận theo ánh mắt Sở Hoan nhìn xuống ngực, lập tức hiểu ra chuyện gì, khuôn mặt trắng muốt nhất thời ửng hồng một mảng, mau chóng đưa tay kéo lại cổ áo, cúi mặt, một lúc không dám ngẩn đầu lên, ngượng nghịu vô cùng, bộ dạng thẹn thùng đó, đúng là xinh đẹp khôn tả.
Sở Hoan thấy Lưu Ly phu nhân che ngực, mới sực tỉnh, cảm thấy thật xấu hổ, lòng nghĩ lần này đúng là mất hết mặt mũi, trong lòng Lưu Ly nhất định nghĩ mình là tên háo sắc. Hắn ho khan một tiếng, lúc nãy cũng không nghe được Lưu Ly nói gì, hỏi:
Lưu Ly dùng tay giữ cổ áo, dường như sợ lại để lộ sắc xuân, chỉ nhỏ nhẹ nói:
Sở Hoan thò tay xoay thử, ngoài trừ vòng gỗ bên ngoài bị cố định, ba vòng kia đều có thể hoạt động, nhìn ba vòng gỗ đang xoay, Sở Hoan nghi hoặc nói:
Lưu Ly khẽ vuốt cằm:
Chau mày liễu, như cố suy nghĩ.
Sở Hoan cúi xuống nhìn thật sát, chỉ thấy trên mặt bốn vòng gỗ đều có khắc chữ, trên mỗi vòng gỗ đều có vài mươi chữ, hắn đọc hết một vòng, nhưng cảm thấy không thuận, càng khó hiểu ý nghĩa trong đó.
Lưu Ly trầm ngâm một lát, đột nhiên đứng dậy, cầm đèn đi qua chỗ bức họa đang treo trên tường, lần này, không phải xem hình vẽ, mà lại nhỏ giọng đọc bài Thanh Miếu của Chu Văn Vương, đôi mắt xanh lấp lánh, như nghĩ ra điều gì.
Sở Hoan cũng đang đứng chăm chú nhìn bài thơ.
Đôi mày thanh tú của nàng hơi chau lại, như đang phiền não, xinh đẹp động lòng người.
Sở Hoan nghĩ một lát, hỏi:
Lưu Ly phu nhân nhỏ giọng nói:
Sở Hoan nói:
Hai người cùng đứng nhìn bài thơ, nhìn một lúc lâu, chung quanh yên lặng như tờ, chỉ có ánh đèn lung linh tỏa sáng.
Rất lâu sau, Lưu Ly phu nhân quay trở lại chỗ vòng xoay, ngồi thấp xuống, dùng đèn rọi xuống vòng xoay, ánh mắt trở nên sắc bén, cẩn thận nhìn chữ khắc trên đó. Sở Hoan biết Lưu Ly đang quan sát cách sắp xếp chữ, cũng không nói gì, ngồi xuống bên cạnh, một lúc sau, Lưu Ly rốt cuộc nói:
Vừa nói, nàng vừa đưa một ngón tay ngọc thon thả chỉ vào một chỗ trên vòng xoay, Sở Hoan nhìn kỹ, đúng là trong số các chữ, có một chữ “thanh”.
Có phải phu nhân đã nhìn ra điều gì?
Công phó, vòng xoay thứ nhất cố định, chính là cơ quan thiết kế như thế.
Ánh mắt đẹp màu xanh của Lưu Ly sáng lên lóng lánh:
Ánh mắt của Sở Hoan vô cùng tốt, rất nhanh đã xoay vòng thứ hai đến chữ “miếu”, đã nghe Lưu Ly phu nhân nói:
Sở Hoan xoay vòng xoay thứ hai, để chữ “miếu” chồng lên chữ “thanh”, tạo thành một đường thẳng.
Lưu ly chỉ vào chữ trên vòng xoay thứ ba
Sở Hoan làm theo, hỏi:
Ánh mắt Lưu Ly lấp lánh, cười khẽ, nói:
Lưu Ly từng nói với công phó, bài thơ này xuất xứ từ phần Chu Tụng trong Kinh Thi, Chu Tụng phần làm mấy thiên, bài Thanh Miếu chính là ở trong Chu Tụng, nhóm bài “Thanh Miếu chi thập”, trong đó có mười bài thơ, mà Thanh Miếu là bài đầu tiên.
Thanh Miếu chi thập?
Sở Hoan bỗng nhiên hiểu ra, mau chóng nhìn vào vòng xoay cuối cùng, rất nhanh đã nhìn thấy trên vòng xoay quả nhiên có một chữ “thập”, lập tức mừng rỡ nói:
Trong lúc hưng phấn, hắn thuận miệng tuôn ra một tràng, lập tức cảm thấy xấu hổ, len lén nhìn Lưu Ly, chỉ thấy Lưu Ly phu nhân hai má ửng hồng, đẹp như hoa đào, mỹ lệ khôn tả, nhưng Lưu Ly phu nhân làm như không nghe thấy lời hắn, rõ ràng là để tránh cho hắn xấu hổ, chỉ nhẹ giọng nói:
Sở Hoan đang muốn động thủ, chợt nghĩ ra điều gì, nhíu mày nói:
Lưu Ly thoáng ngẩn ra, nhíu mày một chút, nói:
Ta cũng không biết, chỉ là... cơ quan này là Dược Ông thiết kế... có lẽ sẽ không hại chúng ta đâu !
Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Sở Hoan cười nói:
Lưu Ly lắc đầu nói:
Nói đến đây, khuôn mặt trắng trẻo lộ vẻ thẹn thùng, kiều mỵ động lòng người.
Sở Hoan cũng cảm thấy Dược Ông không cần phải phí hơi sức bày cơ quan thế này để hại Lưu Ly phu nhân và mình, cũng nhẹ giọng nói:
Không chần chờ nữa, hắn xoay vòng xoay cuối cùng, xoay chữ “thập” thẳng hàng với ba chữ kia, theo thứ tự “thanh miếu chi thập”. Lúc bốn chữ tạo thành một đường, liền nghe thấy tiếng “dát dát dát dát” vang lên, lập tức cảm thấy mặt đất rung động, hắn kinh hãi nói:
Thân hình đã nhanh chóng lùi về phía sau.
Dường như cùng lúc, mặt đất đột nhiên mạnh mẽ sụp xuống, Sở Hoan lùi nhanh về phía sau, chợt nhìn thấy Lưu Ly phu nhân thân hình lảo đảo, mặt hoa thất sắc, vùng đất chỗ nàng đặt chân nhanh chóng sụp xuống. Sở Hoan giật mình, không thể mặc kệ nàng không quản, điểm chân xuống đất một cái, phóng qua muốn bắt lấy Lưu Ly. Thấy thân thể Lưu Ly đang thụp xuống dưới, Sở Hoan đúng là tốc độ rất nhanh, thân hình như điện, đã chụp trúng cổ tay nàng. Hắn lại đạp xuống đất một cái, cố gắng hết sức muốn kéo Lưu Ly rời khỏi nơi đó, nhưng mặt đất chỗ hắn đạp xuống mượn lực, cũng liền sụp xuống, hắn càng muốn mượn lực, ngược lại thân thể rơi xuống càng nhanh, cả người cùng với Lưu Ly rơi xuống phía dưới.
Trong lúc đang rơi, Sở Hoan thầm than trong lòng:
Cũng không biết cuối cùng sẽ như thế nào, chỉ nắm chặt lấy bàn tay nõn nà của Lưu Ly, trong lòng lại nghĩ:
Nghĩ đến cảnh phải chết như vậy, hắn thật không cam lòng.