Sở Hoan không thể tưởng được người đẹp nhu nhược như Lưu Ly, lúc làm việc lại kiên quyết như thế, thần sắc hắn lập tức trở nên ngưng trọng, trong mắt xẹt qua vẻ lạnh lẽo, Huyết Ẩm Đao bên eo đã rời vỏ, ánh đao chớp động, chỉ thẳng vào di hài Tây Xương Vương.
Ánh mắt Tân Quy Nguyên đột biến, thất thanh nói:
Sở Hoan lạnh lùng nói:
Tân Quy Nguyên cả giận nói:
Sở Hoan, thủ đoạn như thế, không cảm thấy hèn hạ sao?
Dường như thủ đoạn của ngươi cũng không cao minh hơn ta.
Sở Hoan cười lạnh nói:
Tân Quy Nguyên lắc đầu nói:
Lưỡi đao của Sở Hoan trượt qua di hài Tây Xương Vương, lạnh lùng nói:
Tân Quy Nguyên nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói:
Nếu như ngươi có gan tổn thương tới di hài Đại Vương, cuộc đời này sẽ không thể rời khỏi hang đá này.
Ngươi không lấy giải dược ra, ta cam đoan bộ xương khô này sẽ nhanh chóng trở thành bột phấn.
Sở Hoan lạnh lùng nói:
Tân Quy Nguyên phát ra tiếng cười quái dị, trong tiếng cười mang theo phẫn nộ:
Sở Hoan lắc đầu nói:
Dường như Lưu Ly cũng không ngờ Sở Hoan lại dùng chiêu này, ngơ ngác một chút, Tân Quy Nguyên đã nói với Lưu Ly:
Sở Hoan cũng nhìn về phía Lưu Ly, thần sắc ngưng trọng:
Hắn nhìn về phía Tân Quy Nguyên, hỏi:
Ngươi che giấu rất nhiều, tất cả những lời ngươi nói, có mô có dạng, nhưng lại tồn tại kẽ hở khổng lồ, ngươi cho rằng có thể dễ dàng lừa gạt ta và phu nhân như vậy sao?
Chỗ sơ hở?
Đồng tử Tân Quy Nguyên co rút lại, cười lạnh nói:
Sơ hở gì?
Ta hỏi ngươi, ngọc Phật rốt cuộc có tác dụng gì?
Đôi mắt Sở Hoan lạnh như bằng, nhìn chằm chằm hai mắt Tân Quy Nguyên.
Tân Quy Nguyên nói:
Ta không hiểu ý của ngươi.
Thật ra ngươi rất rõ ràng.
Sở Hoan thản nhiên nói:
Tân Quy Nguyên cười lạnh hỏi:
Ngươi muốn biết cái gì?
Rất đơn giản, ta muốn biết ngọc Phật tới từ đâu, rốt cuộc có tác dụng gì?
Sở Hoan chậm rãi nói:
Lưu Ly ngạc nhiên hỏi:
Công phó cảm thấy Tân Quốc tướng đang lừa gạt chúng ta?
Chẳng qua ta cảm thấy hắn vẫn chưa nói hết.
Sở Hoan cười nhạt nói:
Trong lòng của hắn lúc này chỉ nhớ rõ tám chữ.
Lục Long tụ binh, Bồ Tát mở cửa.
Sở Hoan nhớ rõ Lâm Đại Nhi từng nói với mình, lúc trước Lâm Khánh Nguyên giao ngọc thạch màu đỏ cho Lâm Đại Nhi, nói tám chữ không thể giải thích này, Lâm Đại Nhi cũng không biết bí mật trong đó.
Nhưng có một điểm Sở Hoan rất khẳng định, Lâm Khánh Nguyên cũng không chỉ coi miếng ngọc thạch màu đỏ kia là một miếng ngọc Phật bình thường, ít nhất Lâm Khánh Nguyên biết được ngọc Phật cất giấu bí mật rất sâu, hơn nữa bí mật này giấu trong tám chữ không thể giải thích.
Tân Quy Nguyên từng nói qua, ngọc Phật là do phản đồ mang ra, sau đó bị bộ tướng của Phong Hàn Tiếu cướp đoạt, sau này ngọc Phật rơi vào tay Phong Hàn Tiếu, phân biệt tặng cho mấy người.
Phong Hàn Tiếu đem ngọc Phật tặng người khác, cũng chứng minh Phong Hàn Tiếu chỉ coi sáu miếng ngọc Phật này thành vật bình thường, cũng không biết bí mật trong đó, nếu như biết được bí mật trong đó, chắc chắn sẽ không tùy tiện tặng ngọc Phật.
Phong Hàn Tiếu không biết bí mật của ngọc Phật, trái lại Lâm Khánh Nguyên được tặng lại biết được bí mật lớn ẩn giấu bên trong ngọc Phật, điều này thật sự không hiểu nổi.
Nếu như không phải biết rõ kỳ quặc trong đó từ miệng Lâm Đại Nhi, những lời Tân Quy Nguyên nói hôm nay, Sở Hoan sẽ không có quá nhiều hoài nghi, nhưng hiển nhiên Tân Quy Nguyên không biết Sở Hoan đã biết được tám chữ kia, cho nên gã làm bộ thoái thác, ít nhất trong mắt Sở Hoan, có rất nhiều lỗ thủng và sơ hở.
Từ đầu đến cuối Tân Quy Nguyên không nói một câu về chân ngôn tám chữ, điều này khiến cho Sở Hoan càng sinh nghi, cho dù lời Tân Quy Nguyên nói quả thực có không ít chuyện từng xảy ra, nhưng chuyện liên quan tới bản thân ngọc Phật, Sở Hoan luôn cảm thấy Tân Quy Nguyên che giấu quá nhiều.
Lưu Ly hơi hoảng hốt:
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói với Tân Quy Nguyên:
Thần sắc trong mắt Tân Quy Nguyên dần trấn định lại, lạnh lùng nói:
Sở Hoan thở dài:
Tân Quy Nguyên cười lạnh nói:
Hàn quang lóe lên trong mắt Sở Hoan, Huyết Ẩm Đao đã vung lên, chém xuống thi cốt trước mắt, hiển nhiên lưỡi đao sẽ chém lên thi cốt, đồng tử Tân Quy Nguyên co rút lại, liền nghe được Lưu Ly nói:
Sở Hoan nhíu mày, đại đao dừng lại trên không.
Lưu Ly thở dài:
Không chờ Sở Hoan nói chuyện, nàng liền nói với Tân Quy Nguyên:
Tân Quy Nguyên lạnh lùng nói:
Hắn đã biết quá nhiều rồi, ngươi cảm thấy ta sẽ tùy tiện thả hắn rời đi?
Trừ khi ngươi không muốn tìm ngọc Phật về.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly kiên định:
Trong mắt Tân Quy Nguyên lộ vẻ ngưng trọng.
Lưu Ly nghiêm nghị nói:
Sở Hoan cau mày nói:
Lưu Ly bình tĩnh cười, nói:
Tân Quy Nguyên do dự, Lưu Ly nói tiếp:
Tân Quy Nguyên thở dài một tiếng, hỏi:
Lưu Ly, có phải ngươi đã có cảm tình với Doanh Tường hay không?
Những năm này, hắn rất tốt với ta, cho dù ta không thương hắn, cũng không cho phép các ngươi thương tổn hắn.
Lưu Ly như chém đinh chặt sắt, giọng điệu kiên quyết:
Sở Hoan nghe những lời này của Lưu Ly, trong lòng hơi kỳ quái, thầm nghĩ Lưu Ly nói như vậy, chẳng lẽ nàng cũng không yêu thương Thái tử?
Tân Quy Nguyên do dự một lát, cuối cùng nói:
Sở Hoan, ngươi thực sự không nói một chữ nào về chuyện hôm nay?
Những chuyện này vốn không liên quan gì với ta, ta không có tâm tư xen vào.
Sở Hoan thản nhiên nói:
Lưu Ly nhìn Sở Hoan, trong mắt lộ vẻ cảm kích, lắc đầu nói:
Tân Quy Nguyên thở dài:
Lưu Ly, ngươi thực sự tin tưởng Sở Hoan? Ngươi phải biết, một khi hắn tiết lộ một chữ, ngươi trở lại kinh thành, sẽ gặp phải nguy hiểm, biết rõ thân phận Thiên Võng của ngươi, ngoại trừ ta, hiện giờ cũng chỉ có hắn.
Ta tin tưởng.
Lưu Ly không chút do dự nói:
Tân Quy Nguyên lắc đầu, trông rất bất đắc dĩ, nhìn Sở Hoan một cái, do dự nửa ngày, cuối cùng gật nhẹ đầu.
Lưu Ly thấy gã gật đầu, thở dài một hơi, cười nói tự nhiên:
Sở Hoan biết rõ Tân Quy Nguyên không phải đối thủ của mình, chỉ cần đối phương đổi ý, mình tùy tới cũng có thể lấy di cốt Tây Xương Vương làm uy hiếp, liền nghe được Tân Quy Nguyên trầm giọng nói:
Gã dừng một chút, nói:
Sở Hoan đứng dậy, nhìn chằm chằm Tân Quy Nguyên, hỏi: