Sở Hoan biết rõ, nếu không phải Tô Trọng Ngạn thực sự khẩn cấp, Bạch Hạt Tử sẽ không nói nhảm nhiều lời trong tràng cảnh này. Hắn nhíu mày, lập tức đơn giản phân phó mọi người một phen. Mọi người biết rõ Tổng đốc đại nhân có việc gấp, hiểu được việc mình cần làm, lập tức đều lui ra.
Tô Trọng Ngạn nhanh chóng tới đây, Sở Hoan vừa trông thấy gã, liền biết chuyện không đơn giản.
Tô Trọng Ngạn xuất thân Tô gia, thân sĩ đại hào, sống an nhàn sung sướng, mặc dù có một đoạn thời gian khó khăn sống lang bạc, nhưng sau khi trở về Tây Quan, ổn định trở lại, khuôn mặt lại hồng hào.
Nhưng hiện giờ mặt Tô Trọng Ngạn hoàn toàn trắng bệch, ánh mắt gã tràn đầy vẻ hoảng sợ, đi vào trong nội đường, không chờ Sở Hoan nói chuyện, đã quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
Sở Hoan nhíu mày hỏi:
Sau khi Tô Trọng Ngạn đứng dậy, Sở Hoan mới hỏi:
Hôn sự của hắn và Lâm Lang là chuyện ván đã đóng thuyền, mà Tô gia cũng coi Sở Hoan trở thành con rể nhà mình, lúc không có người, Sở Hoan vẫn mang theo ba phần tôn kính đối với trưởng bối Tô gia.
Tô Trọng Ngạn thở không ra hơi, vô cùng dồn dập:
Sở Hoan nghe gã nói không rõ ràng, ngạc nhiên hỏi:
Lúc này Bạch Hạt Tử đưa tới một chén trà, Tô Trọng Ngạn miệng đắng lưỡi khô nhận lấy chén, một ngụm uống nửa chén, không khí thông thuận, lúc này mới giải thích:
Sở Hoan đột nhiên biến sắc, trầm giọng nói:
Là muối ăn chuyển tới Hạ Châu?
Đúng vậy.
Tô Trọng Ngạn nói:
Sở Hoan cả giận nói:
Có biết là ai làm?
Ta đã mang theo người trốn về tới đây, tình huống cụ thể hắn đều biết.
Tô Trọng Ngạn lo lắng nói:
Hiện đang ở bên ngoài.
Để cho hắn đi vào!
Người làm thuê đi vào không tới ba mươi tuổi, một cánh tay đeo băng, sau khi đi vào, gã quỳ rạp xuống đất. Sở Hoan nhíu mày hỏi:
Người làm thuê ngẩng đầu nói:
Đại nhân, chúng ta dựa theo phân phó của Tô Đông gia, chuyển năm mươi ngàn cân muối mới tới Hạ Châu, lúc đi vào cảnh nội Hạ Châu đã là lúc hoàng hôn, vốn muốn tìm một nơi nghỉ ngơi, thế nhưng còn chưa tới thôn trấn, liền có một đám người đột nhiên giết tới. Chúng hung ác, trông thấy chúng ta, gặp người thì giết, vai tiểu nhân bị chém một đao, lăn vào trong bụi cỏ, chúng cho là ta đã chết, không quan tâm ta nữa. Ta thấy chúng cướp tất cả xe muối mới đi... !
Vậy chúng có nói là người nơi nào không?
Không có, chúng không nói một câu, thấy người là giết, người chạy trốn chúng cũng không đuổi theo, vội vàng cướp xe rời đi ngay... !
Người làm thuê còn sợ hãi trong lòng, trong mắt vẫn mang theo vẻ hoảng sợ.
Bạch Hạt Tử ở bên nhịn không được hỏi:
Người làm thuê suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
Sở Hoan đưa tay ngừng lại:
Chờ một chút, ngươi nói cái gì? Chúng đều cưỡi ngựa?
Vâng.
Người làm thuê vội đáp:
Sở Hoan như có suy nghĩ, nhìn về phía Tô Trọng Ngạn hỏi:
Hiện giờ Lâm Lang đang ở đâu?
Lâm Lang cũng vừa nhận được tin tức, nàng chưa tới đây đã xuất phát tới hiện trường.
Tô Trọng Ngạn vội đáp:
Lâm Lang để ta tới bẩm báo đại nhân.
Lâm Lang tới hiện trường?
Sở Hoan cau mày nói:
Đi lúc nào?
Xuất phát hai canh giờ trước.
Tô Trọng Ngạn vội đáp:
Sở Hoan đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, vừa đi vừa phân phó:
...
Giao giới Hạ Châu và Việt Châu, con đường gập ghềnh, tiêu điều quạnh quẽ, có đôi khi hơn mười dặm đường cũng khó thấy một thôn xóm.
Tiến vào cảnh nội Hạ Châu, là địa phận huyện Trần Phi.
Mặc dù Tây Quan thi hành lệnh chia đất, dân chạy nạn Tây Quan bảy tám phần đã tấp nập trở về quê, vẫn còn một bộ phận cũng không trở về quê cũ, hơn nữa không lâu trước Hạ Châu khởi binh, không ít dân chúng lại nghĩ đợi đến lúc gió êm sóng lặc rồi trở về.
Trong huyện Trần Phi, rất dễ trông thấy thôn xóm hoang vu, có đôi khi thôn xóm mười mấy gia đình khó thấy một bóng người, tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi.
Trong một thôn xóm gần rừng, trông càng yên tĩnh như chết, lúc đêm khuya, thôn chỉ có ánh trăng chiếu xuống, nhìn không thấy một ánh lửa.
Chẳng qua bảy tám căn phòng tàn phá, đã lâu không được tu sửa, nếu gặp phải mùa mưa, căn bản không che được mưa và gió.
Chỉ là thôn xóm yên tĩnh tiêu điều này, lại vẫn có bóng người chớp động, một bóng người vội vã đi tới trước một gian nhà lá, người trong nhà dường như hết sức chú ý tình hình bên ngoài, bóng người kia vừa tới gần cửa, cửa phòng đã mở ra, bóng người lách mình tiến vào.
Bóng người đi vào trong phòng, lập tức kích động nói.
Trong phòng vốn có ba bốn bóng người, hoặc ngồi hoặc nằm, sau khi người này đi vào, người đang nằm cũng ngồi dậy, liền nghe được một giọng nói ồ ồ vang lên:
Xảy ra chuyện gì?
Vừa nghe được, quan phủ chuyển mục tiêu về phía bắc, con đường phía nam đã mở.
Giao lão đại kia lại cười nói:
Bà ngoại ơi, mấy ngày nay khiến cho ông biệt khuất nổi giận trong lòng, ngươi thực sự nghe dò, mấy yếu đạo phía nam đã triệt binh rồi?
Đã rút rồi.
Người đến nói:
Trong phòng chỉ yên tĩnh trong chốc lát, Giao lão đại kia lại nói:
Gã lại hỏi:
Phải chăng đồ đã giấu kỹ?
Yên tâm đi, giấu rất kỹ, không có vấn đề gì.
Một người bên cạnh nhẹ giọng hỏi:
Đại ca, phải chăng chúng ta có thể đi rồi? Trốn ở nơi này đã mấy ngày, trên người cũng bốc mùi, phải tìm một chỗ tắm rửa... !
Nói thối lắm... !
Giao lão đại cười mắng:
Tâm tư của tiểu tử ngươi ông còn không biết sao, lại là đồ chơi trong đũng quần sợ rãnh rổi, muốn tìm nơi hít thở không khí... !
Tiểu tử cũng chỉ có chút ham mê này.
Tiểu tử kia cười ha ha nói:
Tên còn lại thở dài:
Giao lão đại trầm giọng nói:
Bóng người vừa vào vội nói:
Giao lão địa, còn một việc, chỉ sợ cũng là tin tức tốt... !
Chuyện gì?
Chúng ta đã thăm dò được, họ lại có một lượng muối mới đưa tới Hạ Châu, nghe nói phía Hạ Châu không thể thiếu muối, chúng ta cướp một chuyến của họ, họ chỉ có thể đi thêm một chuyến.
Người kia thấp giọng nói:
Nghe nói lần này số lượng nhiều hơn nữa, huynh xem chúng ta... !
Hay... !
Người giọng nhỏ nhẹ kia vỗ tay nói:
Giao lão đại kia lập tức nói:
Gã hỏi người lúc trước:
Người kia nói:
Lúc tìm hiểu tin tức bên kia, ta tới thành Sóc Tuyền một chuyến, tới quán muối lớn nhất một chuyến, nơi đó tích trữ không ít muối, ta nghe được số muối mới kia sẽ vận chuyển về Hạ Châu, hơn nữa hỏi thăm được, họ quả thực đã chuẩn bị đề phòng.
Đề phòng?
Không sai.
Người kia giải thích:
Giao lão đại suy tư một chút, lập tức hiểu được, cười lạnh nói: