ô Hư, ngươi thật to gan, đây là đại đường Hình bộ, ngươi là mệnh quan triều đình, trước mặt giám quốc và phó quốc lại làm càn như vậy, ngươi muốn tạo phản sao?
Y giơ tay ra:
Lúc này đã có sai dịch nhận tấm vải lụa vàng trong tay Tiểu Yến Thu, trình cho Cừu Tuấn Cao. Y định mở ra thì đột ngột dừng lại, đi xuống, đến bên Thái tử, dâng tấm lạu vàng cho Thái tử.
Thái tử bình tĩnh, cầm lên, từ từ mở ra, ngay lúc đó những người bên cạnh Thái tử đều nhìn rõ, bên trong tấm lụa càng là một miếng ngọc bộii, vô cùng tinh xảo, vừa nhìn là biết là vật đặc biệt.
Thái tử cầm lên, nhìn kỹ, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn về phía Tề vương, như suy nghĩ gì đó, lại gấp lại, nói:
Lúc này Tề vương cũng nhìn thấy, trong tấm vải đó là ngọc bộii của mình.
Ngọc bộii này vô cùng khác biệt, là vật chính tông hoàng gia, con của hoàng đế vừa sinh ra sẽ được ban thưởng rất nhiều, trong đó, quan trọng nhất là ngọc bộii hoàng gia.
Người trung nguyên dùng ngọc để làm đồ trang sức. Từ xưa đến nay, ngọc đẹp tượng trưng cho sự tinh khiết. Hơn nữa, trong lòng người trung nguyên, ngọc có thể trừ tà, là vật quý trên tất cả các vật, phàm là con nhà quý tộc đều không thể thiếu ngọc khí.
Hoàng cung có 24 bộ phận, các ty khác nhau, trong đó, Tương Tác Giám chuyên chế tác các dụng cụ bảo bối, ngọc ngà châu báo cho hoàng cung, trong đó đều có những người tay nghề giỏi, các tác phẩm chế tác của họ đạt đến trình độ cao nhất.
Hoàng tử ra đời, Tương Tác Giám nhất định phải chuẩn bị một ngọc bộii, chế tác tinh xảo, để Hoàng đế tặng cho hoàng tử. Mà ngọc bộii đó bất luận là kích cỡ, kiểu dáng, trọng lượng, đều giống các vật khác trong cung, đều được ghi lại vào hồ sơ. Các vật do Tương Tác Giám sản xuất đều được ghi chép lại cẩn thận nguồn gốc.
Tề vương biết rõ, sự xuất hiện của ngọc bộii này chính là thể hiện sự thất bại của mình, chân tay liền lạnh ngắt.
Thái tử vốn muốn thu lại ngọc bội này, nhưng Cừu Tuấn Cao lại rất to gan, lập tức ngăn lại:
Thái tử nhíu mày, thản nhiên nói:
Bổn cung đã nói đây không phải là vật chứng.
Giám quốc!
Cừu Tuấn Cao liền quỳ rạp xuống, hai tay nâng lên:
Mọi người đều giật mình, thầm nghĩ, rõ ràng đã đưa ra tín vật của kẻ đứng sau, sao lại phải thu lại, lại nói là không phải là vật chứng.
Mà Cừu Tuấn Cao lại làm theo chính nghĩa, không sợ mạo phạm Thái tử, nhất định phải lấy lại vật chứng điều tra.
Thái tử nhíu mày, Cừu Tuấn Cao lại nói một lần nữa:
Lăng Vô Hư bị đè xuống đất, nói lớn:
Cừu Tuấn Cao vẫn quỳ trên đất, nghiêng đầu, cười nhạt:
Hai câu này của y rất có sức nặng, nói có khí phách, mọi người ở công đường đều không ai không nghi ngờ. Họ đều cảm thấy Lăng Vô Hư nhất định biết các con hát này, đồng thời, miếng ngọc bội kia cũng là lấy được trên người Lăng Vô Hư.
Lăng Vô Hư tìm cách che giấu, nhưng sự vụng về lại chứng minh thêm chuyện này có quan hệ với y.
Thái tử hơi do dự, thấy ánh mắt kiên định của Cừu Tuấn Cao, thở dài, đưa mảnh lụa vàng cho nhận lấy, nhìn một lát rồi nói:
Vật của Hoàng cung đương nhiên khác biệt với đồ vật bên ngoài.
Điều quan trọng nhất là, các đồ vật trong cung đều có khắc ký hiệu, cho thấy được làm từ Tương Tác Giám. Mỗi một vật được làm ra tại đât cũng đều được ghi một dấu hiệu duy nhất, để phân biệt đồ trong cung và ngoài cung, tránh kẻ khác làm giả, đánh tráo.
Ngọc bội hoàng gia này đương nhiên cũng lưu lại ký hiệu của Tương Tác Giám, nên y vừa nhìn là đã nhận ra. Hơn nữa, kiểu dáng của ngọc bội này cũng chỉ có hoàng tử mới có thể có.
Đoạn Tiểu Lâu nói lớn:
Đại nhân, chính vì vậy mà chúng tôi mới tin lời đại nhân. Trong cung có người chi tiền cho chúng tôi làm việc, chúng tôi... chúng tôi đương nhiên phụng mệnh hành sự...!
Vu oan...!
Lăng Vô hư vẫn hét lớn.
Lúc này Tề vương chán nản ngồi tựa vào ghế. Trong lòng hắn có chút hối hận, nhưng không phai hối hận vì muốn lật đổ Cừu Tuấn Cao, mà là nhờ nhầm người.
Hắn vốn tin tưởng Lăng Vô Hư là người anh minh, mới mang ngọc bội tùy thân cho y, để lấy niềm tin của vợ chồng Trần Quả. Nhưng hắn không nghĩ tới, miếng ngọc bội đó lại rơi vào tay kép hát.
Lúc này, hắn vô cùng hối hận, nghĩ lại lúc đó lại hấp tấp giao ngọc bội cho y, thật là vô cùng ngu xuẩn. Lúc này hắn chỉ muốn cho mình mấy cái bạt tai. Hiện tại nó đã trở thành tín vật chí mạng, điều tra ra chính mình là chủ nhân của nó dễ như trở bàn tay.
Lăng Vô Hư vào công đường từ đầu, Tề vương vẫn còn nuôi hy vọng, nghĩ đến những gì y nói, chưa chắc đã không thể gỡ bỏ sự liên quan, nhưng sau đó, y liên tiếp phạm phải những sai lầm chết người. Dù Tề vương còn ít kinh nghiệm nhưng cũng đã biết không còn thế mạnh. Tên Cừu Tuấn Cao kia nắm được cơ hội như vậy, không thể bỏ qua.
Cừu Tuấn Cao đến bên y, nhìn xuống:
Bản quan hỏi ngươi, chủ nhân của miếng ngọc bội này là ai? Ngươi thành thật khai báo, bản quan có thể xử nhẹ cho ngươi.
Cừu Tuấn Cao ngươi nói bậy, viên ngọc bội này không có liên quan gì với ta.
Lăng Vô Hư vẫn ngoan cố.
Cừu Tuấn Cao hừ một tiếng rồi dặn.
Mấy tên sai dịch ra sức đè y xuống, có sai dịch mang theo côn gỗ lên, không nói gì, liền vung tay đánh. Y vẫn mạnh miệng:
Thái tử thản nhiên nói:
Lăng Vô Hư không biết phải làm sao, mười mấy côn đánh xuống đã thấy vạt áo y rách ra. Tên này ngày thường quen sống an nhàn, mới có mười mấy côn đã tróc da thịt.
Cừu Tuấn Cao cười nhạt, nói:
Trên mông y đã loang lổ vết máu, rên rỉ. Tề vương thực sự có chút không đành lòng.
Tuy y làm sai, nhưng nói cho cùng là vì mình mà sai. Hôm nay y cắn răng nín nhịn, cũng xem như có khí phách, nếu cứ đánh tiếp như vậy, chỉ e có thể chết người.
Nhưng Thái tử lại rất thản nhiên, khép hờ hai mắt, không nói lời nào.
Mười mấy roi đánh tiếp, y lại rên lên khe khẽ, cuối cùng nói:
Ta nói, miếng ngọc bội này... miếng ngọc bộii này, bọn chúng đúng là lấy trên người ta.
Ngọc bội này là của ai?
Là ta trộm trên người Phụ quốc.
Giọng y yếu ớt.
Tề vương biến sắc.
Cừu Tuấn Cao cầm ngọc bội, xoay người, nhìn về phía Tề vương.
Tề vương sợ hãi, vội nói:
Cừu Tuấn Cao gật đầu, hỏi y:
Ngươi nói tất cả đều do ngươi sắp xếp. Vậy lẽ nào ngươi không biết, giả mạo Trần Quả vu oan Cừu Phưởng, chuyện này có thể nhanh chóng điều tra ra. Ngươi không thấy cách này quá ti tiện sao?
Ta cũng bị bọn chúng lừa gạt.
Y nói như không ra hơi:
Mấy tên giả mạo Trần gia kia, cáo oan với ta, ta... ta mới dễ dàng tin lời bọn chúng...!
Lăng Vô Hư, ngươi còn nói dối!
Cừu Tuấn Cao cười nhạt:
Người đâu, tiếp tục đánh!
Bốp bốp bốp bốp!
Tề vương thấy toàn thân y đều là máu, nếu tiếp tục sẽ mất mạng. Trong lòng hắn rất căng thẳng. Nhưng nghĩ đến y vì bảo vệ mình, có khí phách như vậy, khí huyết liền dâng lên, đứng vụt dậy, quát lớn:
Sai nha dùng hình lập tức dừng lại, ngước mắt về phái Tề vương.
Tề vương nắm chặt hai tay, vẻ mặt nghiêm nghị, hít một hơi, nói:
Rồi ông lạnh lùng nhìn về phía Cừu Tuấn Cao:
Lăng Vô Hư ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, khó ròng:
Thái tử nhìn Tề vương, trầm ngâm một lát rồi nói:
Khí huyết trong người Tề vương dâng lên, nghĩ một người làm một người chịu. Mọi chuyện đã đến nước này, cũng không có gì phải giấu, gật đầu nói:
Không sai, bọn họ kiện Cừu Phưởng, y lại là con của Cừu Tuấn Cao, ta lo Cừu Tuấn Cao nể tình riêng, nên mời Giám quốc đến, cùng ta giám sát.
Nói như vậy, ngươi đã biết họ sẽ đến cáo trạng hôm nay?
Thái tử vẫn bình tĩnh nói:
Tề vương không nói gì.
Thái tử thấy toàn thân loang lổ máu của Lăng Vô Hư, khua tay nói:
Bọn sai dịch không nói gì, liền dữ dằn đi lên, nhanh chóng dẫn bọn chúng xuống.
Lúc này Thái tử mới nhìn về phía Tề vương, hỏi:
Tề vương há hốc miệng, không nói lời nào. Lúc này hắn cũng không có lời nào để nói.
Thái tử chậm rãi nói: