Người Man di vào triều.
A Ni Cổ Tư dùng tiếng Trung chưa sõi mãi mới nói được câu. Chu Đình đã đứng thẳng người, lạnh lùng nói:
A Ni Cổ Tư lập tức nói lớn:
Tại sao lại không thể? Mười ba bộ lạc người Man di chúng ta đã thần phục Hoàng đế Tần Quốc, là con dân của Hoàng Đế. Các ngươi không thể giúp Hoàng đế giải nỗi ưu lo, lẽ nào còn muốn cấm bọn ta giải ưu phiền cho bệ hạ.
Thánh thượng, Man di là người nước ngoài, không có tín nghĩa.
Lễ bộ Thượng thư Tiết Hoài An biết rằng lúc này không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, cao giọng nói:
Lúc này, trong đám quan viên Hà Tây có một người đứng dậy. Người này là Đạo binh bộ phận tư chủ sự Hà Tây, chắp tay nói:
Giơ tay chỉ vào một đám tộc trưởng:
Nhìn về phía Tiết Hoài An nói:
Tiết Hoài An cười lạnh lùng, nói:
Tiết Hoài An vừa nói xong, những quan viên trong triều không ngừng gật đầu tán thành.
Phùng Nguyên Phá cười nói:
Sắc mặt Chu Đình vô cùng nghiêm trọng, lắc đầu nói:
Trung Quốc Công, đây là hạ hạ sách, tuyệt đối không thể được.
Thánh thượng, bọn cường đạo Thanh Thiên Vương mặc dù chỉ là bọn ô hợp. Nhưng ngày nay đã rất đông, nếu không gia sức ngăn chặn, để bọn họ khống chế đường Phúc Hải hậu quả sẽ khôn lường.
Phùng Nguyên Phá sắc mặc nghiêm túc nói:
Hoàng Đế nhìn chằm chằm vào Phùng Nguyên Phá, không nói gì.
Giọng nói của Phùng Nguyên Phá có chút nghẹn ngào.
Giơ tay lên, chỉ vào A Ni Cổ Tư:
Chu Đình cười khẩy, nói:
Kiếm tuy rằng sắc bén, nhưng chỉ một cái không tốt sẽ tự hại chính mình.
Chu Nạp Ngôn, tôi hiểu điều mà ngài lo lắng. Tôi cũng đã từng xem xét vấn đế đó. Người Man di tuy ngang bướng khó thuần nhưng chỉ cần chúng ta có những quân quy nghiêm khắc, tăng cường quản lý, có gì là không thể?
Phùng Nguyên Phá than thở:
Hoàng đế vuốt râu, nói:
Bọn người Chu Đình bỗng biến sắc.
Phùng Nguyên Phá cao giọng:
Chu Đình tiến lên phía trước, quỳ xuống:
Đã đến bước này, Chu Đình cũng không thèm để tâm đến những tộc trưởng người Man di có mặt trong triều nữa, trầm giọng nói:
A Ni Cổ Tư nghe vậy, nói lớn:
Lập tức đứng dậy, xoay người đi về phía những người tộc trưởng kia, chi chi cha cha vài câu. Có lẽ, trong đám tộc trưởng ấy có người không hiểu tiếng trung. A Ni Cổ Tư đến đó, nói lại những lời quan viên Đại Tần nói. Quả nhiên, mới chỉ nói được vài câu, sắc mặt bọn họ đều lộ vẻ phẫn nộ, có người không nói câu nào, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Những người khác cũng muốn đi theo, lần lượt đứng dậy. Trong điện nhất thời vô cùng hỗn loạn.
Chu Đình lập tức tiếp lời:
Những người Man di không hiểu lễ nghĩa như vậy, sao có thể dùng được chứ?
Đúng vậy! Thánh thượng! Bọn họ không hề có chút quy tắc lễ nghĩa gì hết. Thiên Tử ở đây mà còn dám ngông cuồng như vậy. Thần nghĩ phải trị tội bọn người Man di này.
Tiết Hoài An cũng vội vàng nói.
Phùng Nguyên Phá cau mày nói:
Nếu đổi lại là các ngươi, một bầu nhiệt huyết muốn được giúp Thánh thượng giải tỏa âu lo lại bị người khác sỉ nhục. Các ngươi sẽ làm thế nào?
Trung quốc công, xem ra tình cảm của ngươi đối với bọn người Man di cũng thật sâu đậm.
Chu Đình lạnh lùng hừ một tiếng.
Các tộc trưởng đi đến trước đại điện, còn chưa bước ra ngoài liền nhìn thấy một đội Cận vệ Hoàng Gia xuất hiện. Tuy nhiên, hôm nay vào cung mọi người đều không đem theo vũ khí, đến cận vệ quân cũng tay không tấc sắt.
Nhưng đội Cận vệ quân, thân hình người nào cũng to lớn xếp hành một hàng ngang trước cửa điện. Những tộc trưởng thấy có người chặn bước chân của mình, càng tỏ ra tức giận, có người không giữ được bình tĩnh đã xông lên xô đẩy.
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, lạnh lùng đến cùng cực.
Hiên Viên Thiệu đã đứng trước mặt các tộc trưởng. Trong thiên hạ, vào cung được mang theo vũ khí chỉ có Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu là thống lĩnh Cận vệ quân Hoàng Gia, cũng là hộ vệ số một của Hoàng gia.
Năm khâm chức cho Hiệu Viên Thiệu làm Thống lĩnh Cận vệ quân, Hoàng đế đã hạ đặc chỉ, cho phép Hiên Viên Thiệu được phép mang theo vũ khí vào trong cung dù là ở bất kỳ thời điểm hay địa điểm nào. Vậy nên, hôm nay vào cung, Hiên Viên Thiệu vẫn mang theo cung tên trên người.
Những tộc trưởng này vốn hết sức lỗ mãng, không coi đội Cận vệ quân ra gì. Nhưng Hiên Viên Thiệu đột nhiên xuất hiện, trên người y toát ra một luồng sát khí vô cùng lạnh lẽo, khiến những tộc trưởng này bất giác biến sắc. Nhìn vẻ mặt trắng toát của người đối diện, trong đầu những tộc trưởng này cùng xuất hiện một ý nghĩ: Nếu xông lên thật, người này nhất định sẽ không nương tay.
Sắc mặt Hoàng đế có vẻ không tệ, nhìn về phía Phùng Nguyên Phá nói:
Phùng Nguyên Phá lập tức xoay người, nói cao giọng với những tộc trưởng kia vài câu. Bọn họ lập tức quay lại quỳ xuống dưới điện hành lễ.
Phùng Nguyên Phá nói.
Hoàng Đế quơ tay nói:
Trẫm đã nói, trẫm niệm tình bọn họ phạm tội lần đầu không trách cứ gì bọn họ. Trung quốc công, những lời Chu Nạp Ngôn vừa nói ngươi thấy thế nào? Người Man di vào triều liệu có làm phản?
Thánh thượng, thần xin lấy đầu đảm bảo.
Phùng Nguyên Phá nghiêm mặt nói:
Nếu bọn họ không thuần phục những quy định của chúng ta, thần xin tự tay giết chết bọn họ, sau đó sẽ dâng đầu của hạ thần tạ tội với Thánh thượng.
Trung quốc công, thứ cho ta được nói thẳng. Nếu quả thực có ngày chúng làm loạn, cái đầu của ngươi cũng không thể cứu vãn tình thế.
Chu Đình nghiêm mặt nói.
Phùng Nguyên Phá nói:
Thần đã từng nghĩ, chúng ta sẽ lợi dụng binh mã của bọn người Man di. Muốn bọn họ không thể làm loạn, chúng ta có hai cách.
Hả?
Đầu tiên, chúng ta sẽ điều binh lính Man di đến, nhưng số lượng sẽ hạn chế ở mức thấp nhất.
Phùng Nguyên Phá nói tiếp:
Y còn chưa nói dứt lời, Lễ Bộ Thượng thư Tiết Hoài An lập tức ngắt lời:
Tiết Hoài An là Lễ Bộ Thượng thư, việc sắc phong tước vị thường do gã xử lý.
Hoàng đế nhìn về phía Phùng Nguyên Phá, hỏi:
Trung quốc công, lý do phong tước cho bọn họ là gì?
Phong tước cho bọn họ, bọn họ chính thức trở thành con dân của Đại Tần.
Phùng Nguyên phá nói tiếp:
Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu. Để mười ba tộc trưởng này ở phủ Vũ Bình làm con tin, phòng khi quân binh Man di làm phản.