La Định Tây đợi Sở Hoan xuất chinh, Sở Hoan lại đang đợi ý kiến của các quan viên Tây Quan.
Quân Tây bắc của Cam Hầu đã mai phục tại Phục Quỷ lĩnh, hơn nữa còn mới nhận được quân báo, Chu Lăng Nhạc cũng đã xuất binh tại Thiên Sơn, tiến vào trong Tây Quan. Với ưu thế binh lực tuyệt đối, quân Thiên Sơn đã để lại ba ngàn quân tại núi Hồ Lô để ngăn cản quân của Lang Oa Tử đóng tại núi Hồ Lô, trong khi quân chủ lực thì thần tốc tiến quân.
Quan viên Sóc Tuyền đều được triệu tập đến phủ Tổng đốc, người đứng đông kín một phòng, nhưng không ai nói gì.
Sở Hoan liếc mắt nhìn mọi người, hắng giọng:
Công Tôn Sở, Tri châu Việt Châu liếc nhìn Sở Hoan, nhưng không phải là người nói đầu tiên, mà là Hàn Hải, Chủ sự Công bộ ty.
Sở Đô đốc, Chu Lăng Nhạc đã phát binh đến Tây Quan, chúng ta đã không còn đường lui, đương nhiên phải sống chết một phen với Chu Lăng Nhạc.
Lời của Hàn Chủ sự có phải là ý kiến của tất cả mọi người?
Sở Hoan nhìn tất cả mọi người:
Tất cả mọi người nhìn nhau, có người còn thì thầm với nhau.
Sở Hoan chậm rãi nói:
Sau một hồi yên lặng, cuối cùng có một quan viên cẩn thận nói:
Ngừng một lát, y mới nói nhỏ:
Rồi không nói tiếp.
Vừa nghe xong những lời này liền có người gật đầu, đại đa số mọi người vẫn không có động tĩnh gì.
Lại có một quan viên không nhẫn nhịn được, nói:
Chúng ta phái người đi tìm Chu Lăng Nhạc, nói chuyện với gã trước. Nếu điều kiện quá đáng, chúng ta cũng không thể dễ dàng đồng ý.
Đúng vậy, phải biết điều kiện của bọn họ.
Liền có người hùa theo.
Sở Hoan ngồi dựa vào ghế, điềm tĩnh nhìn mọi người, cũng không vội lên tiếng.
Công Tôn Sở im lặng một lát rồi nói:
Y nhìn tất cả quan viên tại đó, rồi từ từ nói:
Mọi người nhất thời yên lặng, có người sắc mặt liền tối sầm lại.
Công Tôn Sở điềm nhiên nói:
Mọi người nhíu mày.
Tất cả mọi người ngồi tại đây đều không phải ngu ngốc, những lời Công Tôn Sở vừa nói bọn họ liền ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, đó chính là tiền đồ của chính mình.
Chu Lăng Nhạc phân công, bổ nhiệm cho thân tín, đó là điều ai cũng biết. Gã trấn thủ Thiên Sơn, thì thuộc hạ thân tín của gã cũng toàn là người Thiên Sơn. Một khi gã chiếm được Tây Quan, không còn nghi ngờ gì, toàn bộ Tây Quan sẽ chỉ bố trí người của gã.
Vốn vẫn còn một số quan viên thầm thấy thực lực của Chu Lăng Nhạc quá mạnh, muốn nghị hòa.
Nhưng những lời của Công Tôn Sở khi nãy, mọi người liền biết, khi Đông Phương Tín khống chế Tây Quan cũng đã bài xích bọn họ. Nếu Chu Lăng Nhạc nắm được đại quyền tại Tây Quan, thì tất cả mọi người ngồi đây chỉ e không có được kết cục tốt.
Nghị hòa tuyệt đối không phải là kết quả tốt, liều mạng một phen dù khả năng thắng rất nhỏ nhưng vẫn còn có chút hy vọng sống.
Sau một hồi yên lặng, cuối cùng có người lên tiếng:
Sở Đô đốc, những lời Công Tôn đại nhân nói rất đúng. Lệnh bình quân ruộng đất đang thi hành, dân chúng đều vui mừng khôn xiết. Đây là đại nghiệp thiên thu ích nước, lợi dân. Chu lăng Nhạc vì dã tâm của mình, muốn thôn tính Tây Quan, lệnh bình quân ruộng đất chắc chắn sẽ bị phá hoại nghiêm trọng. Vì nhân dân Tây Quan, trận chiến này nhất đinh phải thắng!
Đúng vậy!
Đã có người đứng dậy, nói lớn:
Lúc này trong lòng mọi người đều căm phẫn, đều tỏ ý quyết chiến trận này với quân Thiên Sơn, không chịu lui bước.
Cuối cùng Sở Hoan giơ tay lên, từ từ đứng dậy, nhìn mọi người, hỏi:
Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.
Sở Hoan giơ nắm tay lên:
Hắn ngừng một hồi, hạ giọng, chậm rãi nói:
Ánh đao lóe lên, sau đó, giọng hắn lạnh lùng lạ thường:
Xuân về hoa nở, thời tiết rất tốt, nhưng đại quân Sóc Tuyền đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, áo giáp chỉnh tề, khí thế hào hùng.
Chu Lăng Nhạc lòng lang dạ thú, ngang nhiên tạo phản, người người đều muốn giết trừ. Dưới mệnh lệnh của Tổng đốc Sở Hoan, toàn thể quân dân Tây Quan đông lòng, quyết đánh cường đạo, thổ phỉ, đội binh mã do Sở Hoan đích thân thống lĩnh nhanh chóng tiến vào Hạ Châu.
Tuyến phía Nam không có chiến sự, có hai ngàn quân của Hiên Viên Thắng đóng ở Kim Châu, ngoài ra còn điều động ba ngàn binh mã đóng tại ba huyện lấy được từ tay quân Bắc Sơn.
Trước sự điều động một lượng lớn binh mã đến cứu viện cho Hạ Châu của Sở Hoan, binh lực hiện tại của Hạ Châu cũng đã gần hai vạn quân, nhưng đối mặt với liên quân mười vạn người của Chu Lăng Nhạc và Cam Hầu thì hai vạn quân rõ ràng không thể ngăn nổi mười vạn quân.
Sở Hoan đành đích thân đưa quân từ Sóc Tuyền đến chi viện. Quân tại Sóc Tuyền có hơn một vạn, hắn để hai ngàn quân ở lại giữ thành Sóc Tuyền, số quân còn lại hơn một vạn đều đến Hạ Châu.
Bình minh dần lên, mặt trời đỏ rực, những ánh nắng ấm áp đầu tiên chiếu lên áo giáp lạnh băng, xuất hiện ánh sáng màu nhạt, dưới ánh sáng mặt trời, binh lính san sát, giáo mác ngập trời.
Binh mã Sóc Tuyền tập trung tại doanh trại Cấm Vệ quân ngoài thành, hơn vạn quân lúc này đã chỉnh tề, chuẩn bị xuất phát.
Dưới ánh sáng mặt trời, nét mặt mọi người đều kiên định. Lúc này, hàng ngàn ánh mắt đều tập trung lên một người. Người đó cưỡi chiến mã đỏ, đội mũ giáp màu nâu, đứng trong gió sớm, như núi cao biển rộng.
Sở Hoan ngồi trên ngựa, chiếc mũ che tai như che đi cả nửa gương mặt hắn, nhưng không che nổi ánh mắt tinh anh của hắn, đối diện với những tướng sĩ Tây Quan xếp hàng chỉnh tề, tiếng lưng keng vang lên, réo rắt, như tiếng phượng hót, rồng gầm.
Toàn quân nghiêm nghị, không có một tiếng động nào. Gió sớm thổi qua, chiến kỳ bay bay. Toàn quân có thể nghe thấy tiếng phần phật trong gió.
Sở Hoan giơ cao chiến đao, lạnh lùng nói:
Toàn quân nghe thấy tiếng hô vang vọng núi rừng của Sở Hoan đều thấy kích động trong lòng, chúng binh sĩ đều rút đao lên, hường lên trời, cùng hô vang:
Ánh đao lạnh lùng, trong chốc lát, đất trời ngập tràn ánh sáng chói lóa, khiến người ta không thể phân biệt được là ánh sáng mặt trời hay ánh sáng của đao!
Sở Hoan lại cao giọng nói:
Các tướng sĩ đều giật mình.
Sở Hoan không nói nhiều, thu đao lại, giơ tay lên:
Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại rất có lực, toàn quân lập tức truyền xuống dưới, lúc này, hơn vạn nhân mã chỉ còn lại một thanh âm.
Xuất chinh!
Thanh âm rất to, tam quân chỉnh tề, không hề có chút tạp âm, tiếng bước chân vang lên. Quân tiên phong dẫn đầu, tiếng ngựa dồn dập, quân phía trước xuất phát. Từng đội, từng hàng binh sĩ bước chân chỉnh tề, đều đặn, kiên định, đi về phía Tây, như một con rồng dài bắt đầu di chuyển.
Bước đi của đội quân nhịp nhàng, không nhanh không chậm, hướng về phía tây, nhân dân đứng nhìn từ xa. Mọi người đã truyền tai nhau, Chu Lăng Nhạc dẫn binh tạo phản, muốn giết Tây Quan. Người dân Tây Quan vì có chính sách bình quân ruộng đất mà tin tưởng vào tương lai. Sự đột kích bất ngờ của Chu Lăng Nhạc khiến dân chúng Tây Quan phẫn nộ. Hôm nay, Tổng đốc Tây quan vì bảo vệ lợi ích của người dân nơi đây dẫn binh nghênh địch, mọi người dân đều cầu mong trời xanh giúp quân Tây Quan chiến thắng trở về.
Sau khi lên ngựa, Sở Hoan nhìn đại quân trên đường, sắc mặt lo lắng, hắn không biết lần này ra đi, còn có mấy người có thể sống sót trở về.
Đại quân như rồng, kiên định, làm việc nghĩa không chùn bước. Sở Hoan thúc ngựa đi, ngắm nhìn mây xanh, trời xanh, không biết vì sao, nhưng trong lòng tràn đầy nhiệt huyết.
Hắn quay đầu lại, dưới ánh mặt trời, thành Sóc Tuyền nguy nga, đứng vững. Trong thành có người thân của hắn, trước khi lên đường cũng không lưu luyến, chia tay cùng các thê tử. Vì hắn biết, càng nói nhiều càng không nỡ rời xa. Lần xuất chinh này rất nguy hiểm, thập tử nhất sinh. Dù kết cục ra sao thì đây là con đường hắn nhất định phải đi.
Nam tử hán đại trượng phu nên kiên định đi theo con đường mình nên đi, dù có nhiều gian nan cũng không được chùn bước.