Đối với Chu Lăng Nhạc, chuyện Sóc Tuyền xuất binh lần này không ảnh hưởng nhiều.
Bên ngoài thành Hạ Châu bốn mươi dặm chính là đại doanh quân Thiên Sơn, doanh trại nối tiếp nhau. Trời đất bao la, khu doanh trại như một con rồng lớn phủ phục trên mặt đất.
Khi Sóc Tuyền xuất binh, bảy vạn quân của Chu Lăng nhạc đã đóng quân bên ngoài thành Hạ Châu, nhưng lại không hạ lệnh lập tức tấn công.
Chu Lăng Nhạc cưỡi ngựa đứng trên sườn núi cao, thân mặc áo giáp, ánh sáng chói chang, chiến giáp lại lạnh như băng, nhưng lòng gã lại tràn đầy nhiệt huyết.
Gã đã trải qua nhiều lần nhẫn nhịn, nhiều phong ba, cuối cùng hôm nay gã đã có thể đứng lên. Dưới tay gã đều là những tinh binh, tướng giỏi.
Đây là kết quả sau những năm tháng nhẫn nhịn đó.
Gã là người có thể nhìn thấu cơ hội. Gã cũng hiểu rõ, ông trời sẽ cho mỗi người một cơ hội, nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy điều đó, càng ít người có thể nắm chặt được cơ hội đó.
Gã là người có thể cảm nhận được cơ hội đến và nắm chắc trong tay.
Thiên hạ đại loạn, dù đế quốc đã thành lập hơn hai mươi năm, nhưng so với lịch sử lâu dài, mấy trăm năm cũng chỉ là một cái phẩy tay, chứ không nói đến thời gian hai mươi năm.
Đế quốc Đại Tần thành lập hơn hai mươi năm, tuy đã trải qua nam chinh bắc chiến, hào hùng gây dựng được giang sơn, nhưng thời gian hai mươi năm thực sự vẫn chưa đủ để một đại đế quốc đứng vững như bàn thạch.
Nếu Hoàng đế thực sự có thể hiệu lệnh cho cả nước, nếu như vẫn có một người kế vị giỏi hơn Đương kim Hoàng đế củng cố đại quốc, đế quốc Đại Tần có lẽ vẫn có thể đứng vững tại Trung Nguyên.
Thế nhưng trên thực tế, vị vua khai quốc của Đại Tần vẫn chưa ổn định giang sơn, đã dùng máu thịt nửa đời trước của mình tiêu xài xa hoa.
Khi đế quốc vẫn còn bất ổn, Hoàng Đế lại không giữ vững, lại mê nữ sắc, khiến căn cơ để quốc càng lỏng lẻo. Căn cơ của đế quốc Đại Tần đã hoàn toàn trống rỗng. Dù sự nghiệp lớn này vẫn chưa được xây dựng tại Trung nguyên, nhưng gã biết chuyện nó sụp đổ chỉ là sớm muộn.
Trời đất bao la, ai làm chủ thăng trầm?
Chu Lăng Nhạc cười thản nhiên. Dường như gã đang nhớ lại thời dựng nước hào hùng của Đại Tần. Lúc đó thiên hạ hỗn loạn, tanh mùi máu, người có thể mở một con đường máu, người cuối cùng còn lại sẽ là chủ nhân của giang sơn này.
Nhìn thấy binh hùng tướng mạnh của mình bên dưới, gã càng có thêm hào khí, bản thân khổ tâm gây dựng bao nhiêu năm nay không phải là vì ngày này sao.
Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, một khi đã dùng đến binh mã thì không còn gì có thể ngăn nổi.
Các tướng lĩnh Thiên Sơn bên cạnh Chu Lăng Nhạc cũng nhìn về phía thành Hạ Châu, thần sắc khác nhau nhưng trong mắt họ, thành Hạ Châu là nơi mà họ có thể lấy được một cách dễ dàng.
Các thành và thị trấn phía Tây thành Hạ Châu đều đã bị quân Tây Sơn chiếm được dễ dàng. Thể lực quân Tây Quan yếu ớt, hơn nữa phần lớn lại là sa mạc, đất đại bằng phẳng, không có nhiều nơi hiểm yếu.
Các thành, thị trấn đó cũng không có điểm hiểm yếu để phòng thủ, cũng không giúp được nhiều trong sách lược. Bùi Tích lại không sắp xếp nhiều quân tại các thành thị phía Tây, quân chủ lực đều tập trung đến thành Hạ Châu.
Đối mặt với quân Thiên Sơn chiến ưu thế tuyệt đối về thực lực, cũng chỉ có thành Hạ Châu mới có thể phân cao thấp với quân Thiên Sơn.
Mưu cầu thiên hạ trước tiên phải chiếm được Tây Bắc. Khi đại nghiệp thành công, những tướng đi theo Chu Lăng nhạc tranh hùng để sẽ trở thành công thần khai quốc, vinh hoa phú quý, tước vị đều sẽ đến. Thành Hạ Châu cũng chỉ là một chướng ngại vật chắn trước mặt họ mà thôi.
Đệ nhất tướng quân của Chu Lăng Nhạc – Hầu Kim Cương, nắm dây cương, nhìn chằm chằm thành Hạ Châu:
Các tướng lĩnh khác nghe Hầu Kim Cương nói vậy liền nhao nhào muốn ra chiến.
Nhưng Chu Lăng Nhạc lại không hề nóng vội, thản nhiên nói:
Công thành là hạ sách, từ cổ chí kim rất kỵ công thành, nếu không phải đến mức bất đắc dĩ thì không được tự tiện công thành.
Không công thành.
Các tướng quân giật mình.
Chu Lăng Nhạc nắm roi ngựa, từ từ nói:
Hầu Kim Cương không chịu được, nói:
Chu Lăng nhạc cười nhạt, nhìn chằm chằm về phía thành Hạ Châu xa xa:
Chúng tướng nghe vậy mới thoải mái, chỉ có điều lo lắng liệu người Chu Lăng nhạc phái đi có thể thuyết phục được tướng giữ thành Hạ Châu hay không.
Một điểm đen đen phía xa dần tiến lại gần, ngay sau đó xuống ngựa, đi bộ lên sườn núi, bẩm lớn:
Các tướng Thiên Sơn nhìn nhau, Chu Lăng Nhạc mỉm cười, quay đầu ngựa lại, quất dây cương, tuấn mã phi như bay xuống, như một mũi tên lao thẳng về phía đại doanh quân Thiên Sơn.
Cam Hầu đang đứng đợi tại quân doanh đại tướng. Chu Lăng nhạc chưa vào trại đã có tiếng vang lên:
Cam Hầu chỉ mang theo hai gã tùy tùng, mặc áo giáp, đợi Chu Lăng Nhạc vào doanh trại. Cam Hầu đã đứng dậy, chắp tay cười nói:
Chu Lăng Nhạc tiến lên nắm tay Cam Hầu, cười nói:
Sau khi hai người ngồi xuống, Cam Hầu mới cười hỏi:
Chu Đô đốc, không biết Ngọc Kiều có gây thêm phiền toái cho mọi người?
Có một huynh trưởng mạnh mẽ như thông gia đây, Ngọc Kiều đâu có yếu thế hơn kẻ khác.
Chu Lăng nhạc thở dài nói:
Cam Hầu cười nói:
Chu Lăng nhạc khoát tay, cười nói:
Dừng một lát, hỏi:
Nghe nói Thông gia đã chiếm được thành Hội Xuyên Kim Châu, để quân giữ tại đó? Như vậy Phương Như Thủy của Kim Châu vẫn chưa cải tà theo chính. Ta đã cho tiên phong lên trước, vốn muốn thuyết phục Phương Như Thủy quy thuận thông gia, bây giờ xem ra, Phương Như Thủy muốn chết cùng Sở Hoan rồi!
Phương Như Thủy cũng chỉ là tướng tam lưu, không đáng nhắc đến.
Cam Hầu điềm nhiên nói:
Chu Lăng Nhạc vỗ tay, cười nói:
Vừa rồi ta còn nói với chúng tướng là không đánh mà thắng. Chiêu này của thông gia đứng là tinh túy, không đánh mà thắng địch.
Phía Phương Như Thủy không cần lo lắng, giao cho Hội Xuyên là được.
Cam Hầu hơi nghiêng người về phía trước, dò hỏi:
Chu Lăng Nhạc cười nói:
Thực ra thành Hạ Châu không cần đánh vội!
Hả?
Cam Hầu cau mày, nhưng cũng hiểu ngay:
Chu Lăng Nhạc bình thản nói:
Cam Hầu khẽ gật đầu, cười hỏi:
Khi hai người đang nói chuyện vui vẻ, trong thành Hạ Châu, tướng giữ thành Hàn Anh đang tiếp sứ giả của Chu Lăng Nhạc. Lai Sử có chỗ dựa vững chắc, đến làm sứ giả rất đắc chí, oai phong, ngẩng đầu, ưỡn ngực.
Hàn Anh cười nói:
Các hạ có chuyển nhầm lời không?
Đương nhiên là không!
Lai Sử cao giọng nói:
Hàn Tướng quân, mười vạn đại quân đã ở ngoài thành, ngài chắc đã sớm biết rồi. Chu Đô đốc niệm tình đa số binh lính trong thành đều là con cháu Tây Bắc, với lại trong thành còn có hàng vạn bách tính, một khi khai chiến, sinh linh đồ thán, nên đặc biệt để tại hạ đến khuyên tướng quân. Tướng quân cũng là người hiểu đại nghĩa, trận chiến lần này, ai đúng ai sai, lẽ nào tướng quân không rõ?
Bổn tướng thật sự không rõ!
Hàn Anh vuốt cằm, hỏi lại:
Ta cũng muốn hỏi các hạ, rốt cuộc ai đúng ai sai?
Sở Hoan đại nghịch bất đạo, dẫn quân tự phụ, lòng mưu phản ràng ràng, lẽ nào tướng quân không nhìn ra?
Lai Sử hạ giọng nói:
Tướng quân đi theo Sở Hoan lẽ nào cũng muốn tạo phản theo hắn?
Mưu phản?
Hàn Anh cười ha hả:
Lai Sử lắc đầu:
Xem ra tướng quân đã hiểu lầm. Hoàn toàn ngược lại, lần này Chu Đô đốc phát binh là để tiêu diệt loạn phỉ, bình định phản tặc Sở Hoan, nói dấy binh tạo phản thực là vo cùng hoang đường!
Hả?
Hàn Anh dựa vào ghế, hỏi: