Ngũ Sĩ Chiêu đột nhiên biến sắc, lao ra ngoài. Sở Hoan đi theo, thì thấy Đinh Miểu mặt hốt hoảng đứng đó. Ngũ Sĩ Chiêu nhíu mày hỏi:
Xảy ra chuyện gì?
Độc...!
Đinh Miểu thở phì phò:
Ngũ Sĩ Chiêu ngạc nhiên hỏi:
Đinh Miểu đưa tay chỉ về phía cách đó không xa, nói:
Ngũ Sĩ Chiêu vội vã đi tới đó, rất nhanh, liền thấy cả đám Khổng Tước đài đều vây quanh một chỗ, đã thấy Mao Nhân Câu và Chu Hùng đang kiểm tra từng người. Trên mặt đất có năm sáu người nằm giãy giụa, có người rên hừ hừ rất thống khổ.
Ngũ Sĩ Chiêu tiến lên hỏi. Mao Nhân Câu đã đứng dậy, với vẻ mặt ngưng trọng:
Tổng quản, bọn họ đều trúng độc.
Trúng độc?
Ngũ Sĩ Chiêu ngạc nhiên nói:
Lão nhìn mấy người đang giãy dụa trên mặt đất, quay đầu lại nhìn Sở Hoan. Sở Hoan hiểu ý lão. Lần trước vì hắn giải độc cho Đinh Miểu, nên trong mắt Ngũ Sĩ Chiêu, có lẽ vẫn xem vị Trúc đại hiệp này là cao thủ giải độc, độc nào cũng giải được. Hắn nhìn những người kia, xác thực bọn họ đã khó chịu đến cực điểm, liền tiến lên, ngồi xổm ở bên một người, thấy sắc mặt người kia trắng bệch, trên trán mồ hôi rơi như mưa, hai cánh tay ôm bụng. Một đại hán cao bảy thước lúc này co rúm như một con sâu.
Ngũ Sĩ Chiêu vội hỏi:
Sở Hoan kiểm tra mắt mũi khoang miệng của người nọ rồi lắc đầu nói:
Ngũ Sĩ Chiêu nghe nói như vậy, hơi thở phào, lập tức trầm giọng hỏi:
Chu Hùng cau mày nói:
Chu Hùng cầm một cái bình rượu đưa đến:
Ta đã kiểm tra tàn rượu bên trong, mấy huynh đệ trúng độc, lúc trước uống chỗ rượu này.
Trong rượu có độc?
Ngũ Sĩ Chiêu khẽ giật mình.
Khổng Tước đài đi đường dài, nên khi đi qua phủ thành Vân Sơn, đã mua sắm bổ sung nhu yếu phẩm. Trước khi Khổng Tước đài lên đường, hàng mới được đưa đến nơi.
Trên thực tế, Kim Lăng tước khá hào phóng với thủ hạ của mình.
Đãi ngộ của nhân viên Khổng Tước đài vốn không tệ, mỗi ngày các võ sĩ đều có rượu uống. Ban ngày đi đường không tiện, nhưng vào buổi tối, sau khi đã hạ trại, thì uống hai chén cũng không có gì gọi là quá cả.
Chu Hùng nói:
Trong mấy hũ rượu này đều có độc...!
Đây là rượu mua ở Vân Sơn, nên khó có khả năng chủ quán sẽ hạ độc.
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày:
Lúc này Sở Hoan đã đứng dậy hỏi:
Từ bên cạnh có một người đi ra, vẻ mặt có chút căng thẳng:
Sở Hoan thấy người kia vóc người thấp bé, khô gầy, cũng là một tên võ sư, liền hỏi:
Ngũ Sĩ Chiêu đã quay sang Sở Hoan nói:
Sở Hoan khẽ gật đầu. Kỳ thật, trên đường đi hắn cũng đã hiểu, ngoài Mao Nhân Câu và Chu Hùng chia nhau dẫn đường và chặn hậu, 6 cỗ xe ngựa, ngoài người đánh xe còn có một võ sư chuyên trách.
Lúc này Chu Hùng đã nhìn chằm chằm vào Hách Xuân hỏi:
Hách Xuân gật đầu:
Thế nhưng ta không biết trong rượu có độc. Trên đường đi ta đều canh chừng cẩn thận, không hề rời khỏi.
Vậy buổi tối ngươi có trông chừng không?
Chu Hùng cười lạnh.
Hách Xuân khẽ giật mình, ngượng ngùng nói:
Chu Hùng lườm Mao Nhân Câu:
Gã quay sang Mao Nhân Câu nói:
Mao Nhân Câu cau mày:
Hách Xuân vội la lên:
Thấy Mao Nhân Câu giơ tay lên, gã liền im lặng.
Chu Hùng thản nhiên nói:
Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi người biến sắc. Cả trai lẫn gái đều tỏ ra căng thẳng, không khỏi liếc mắt nhìn quanh.
Cho đến lúc này, trong lều vải của Kim Lăng tước vẫn không hề có động tĩnh gì. Mấy chục người của Khổng Tước đài đã tụ tập một chỗ, duy chỉ có Kim Lăng tước và hai tỳ nữ bên cạnh nàng vẫn một mực không xuất hiện.
Mao Nhân Câu trầm mặt, lạnh lùng nói:
Chu Hùng nói:
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày nói:
Chu Hùng...!
Tổng quản, đến lúc nào rồi mà ngài vẫn không rõ.
Chu Hùng vội la lên:
Mao Nhân Câu cau mày nói:
Lời vừa nói, bốn phía mọi người cũng đều biến sắc. Lúc này mỗi người đều nhìn người khác, ánh mắt liền trở nên cổ quái.
Mắt Chu Hùng sắc như dao:
Mao Nhân Câu cười lạnh nói:
Chu Hùng lắc đầu nói:
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày hỏi:
Chu Hùng nói:
Tổng quản, biện pháp này kỳ thật rất đơn giản, trước hết, tập trung mọi người lại một nơi, tới khi chưa tìm ra thủ phạm nhất định không được cử động.
Ngươi muốn làm gì?
Chu Hùng nói:
Ngũ Sĩ Chiêu nhíu mày, kỳ thật lão cũng biết, việc này rất trọng đại, do dự một chút, rốt cuộc nói:
Ngũ Sĩ Chiêu bước về phía bên kia, đến bên ngoài lều vải của Kim Lăng tước, gọi một tiếng rồi lập tức đi vào. Mọi người cũng không biết trong trướng xảy ra chuyện gì, sau một lát, thấy Ngũ Sĩ Chiêu đi ra, quay lại nói:
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ngũ Sĩ Chiêu trầm giọng nói:
Im lặng. Ngũ Sĩ Chiêu vẫy tay gọi Chu Hùng lại, nói nhỏ vài câu.
Ngũ Sĩ Chiêu và Chu Hùng thì thầm với nhau một lúc, đợi Chu Hùng nói xong, Ngũ Sĩ Chiêu do dự một chút rồi nói:
Mọi người bất đắc dĩ đi đến chỗ đất trống, xếp thành hai hàng quay lưng vào nhau. Nam nhân một hàng, nữ nhân một hàng. Ngũ Sĩ Chiêu quay sang Sở Hoan nói:
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Ngũ Sĩ Chiêu đã nói:
Lão ra lệnh một tiếng, mọi người cũng không dám do dự, đều lấy đồ đạc của mình ra. Lúc này Sở Hoan đã hiểu vì sao Ngũ Sĩ Chiêu để nam nữ xếp thành hai nhóm quay lưng vào nhau. Dẫu sao nữ nhân cũng có một số thứ không tiện cho nam nhân thấy.
Ngũ Sĩ Chiêu trầm giọng nói:
Lúc này dưới chân mỗi người, đều xếp đồ đạc mang theo người.
Mao Nhân Câu đứng ở vị trí đầu tiên bên trái, trầm giọng hỏi.
Ngũ Sĩ Chiêu gật đầu nói:
Mao Nhân Câu hỏi:
Lúc này, Chu Hùng đứng ở bên cạnh Mao Nhân Câu, nghe vậy lập tức nói:
Mao Nhân Câu cười lạnh:
Chu Hùng cả giận:
Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta hạ độc?
Ai cũng bị nghi ngờ hết.
Mao Nhân Câu nhìn về phía Sở Hoan, cười lạnh:
Sở Hoan lại cười:
Mao lĩnh đội cảm thấy ta rất khả nghi?
Trúc đại hiệp xin đừng hiểu nhầm. Ta chỉ nói một câu thật lòng mà thôi.
Mao Nhân Câu lên tiếng:
Nếu như không tìm được độc dược trên người mọi người, mà Trúc đại hiệp thì không bị lục soát, thì khó tránh khỏi sẽ bị mọi người hoài nghi. Trúc đại hiệp đi cùng Khổng Tước đài đã mấy ngày, ta cảm thấy, vẫn nên tuân thủ quy tắc của đoàn.
Mao Nhân Câu, ngươi đang trả đũa?
Chu Hùng cười lạnh: