Mao Nhân Câu nhíu mày, liếc nhìn Chu Hùng, lập tức nhìn sang Sở Hoan nhưng không nói câu nào.
Ngũ Sĩ Chiêu vui mừng quay sang Sở Hoan nói:
Sở Hoan khẽ gật đầu.
Mao Nhân Câu thản nhiên nói:
Ngũ Sĩ Chiêu nhẹ gật đầu, đi đến trước người Mao Nhân Câu, ngồi xổm xuống. Đồ vật Mao Nhân Câu mang theo bên người cũng không thể coi là nhiều, bắt mắt nhất chính là hai cái túi và một ít ám khí. Ngoài ra còn có hai bình sứ nhỏ. Sở Hoan nhìn thấy, nghĩ trong lòng hẳn Mao Nhân Câu cũng là người giỏi dùng ám khí.
Ngũ Sĩ Chiêu cầm bình sứ lên. Mao Nhân Câu nói:
Ngũ Sĩ Chiêu nhìn Sở Hoan. Sở Hoan mở hai bình sứ ra ngửi ngửi, sau đó lại lấy tay thò vào trong bình xem xét, lập tức gật đầu nói:
Mao Nhân Câu không nói sai. Hai bình này, một lọ là thuốc trị ngoại thương, lọ còn lại mặc dù ta chưa từng thấy qua nhưng dược tính ôn hòa, hẳn là thuốc trị nội thương.
Vậy là tốt rồi.
Ngũ Sĩ Chiêu gật đầu, lại lật vài cái, cầm một cái túi lên, biết một cái đựng bạc nên không chạm vào nữa. Lão cầm cái túi màu tím, nắm trong tay, phát hiện bên trong tựa hồ như có một đồ vật giống như quả cầu, liền mở ra, phát hiện đó là một quả cầu bằng kim loại to bằng quả trứng gà nhưng toàn thân tròn vo.
Ngũ Sĩ Chiêu cầm trong tay, cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt, đang định bỏ xuống, Sở Hoan đã nói:
Ngũ Sĩ Chiêu khẽ giật mình. Sở Hoan đưa tay ra, Ngũ Sĩ Chiêu chuyển quả cầu màu bạc sang cho hắn. Sở Hoan cầm trong tay cẩn thận xem xét. Quả cầu màu bạc này khá nặng. Mao Nhân Câu thấy thế, cười lạnh:
Chu Hùng ở bên lạnh lùng nói:
Mao Nhân Câu khẽ giật mình, nhìn thấy Sở Hoan dựng một ngón tay lên, ghé quả cầu vào sát bên tai, gõ gõ mấy cái, lập tức thản nhiên nói:
Hắn quay sang Mao Nhân Câu hỏi:
Chu Hùng lập tức nói:
Mao Nhân Câu nhíu mày, do dự một chút mới nói:
Ta... ta cũng không biết.
Ngươi không biết?
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày nói:
Mao Nhân Câu đáp:
Chu Hùng lạnh giọng:
Mao Nhân Câu cau mày, nhưng không lên tiếng. Ngũ Sĩ Chiêu hỏi Sở Hoan:
Sở Hoan nói:
Mao Nhân Câu cười khổ nói:
Ta không thể.
Vì sao vậy?
Sở Hoan ngạc nhiên:
Mao Nhân Câu thở dài:
Thứ này hiện tại là của ta, nhưng mà tới tay ta chưa được mấy ngày, ta cũng không rảnh để ý tới nó...!
Lời này... ta không hiểu.
Sở Hoan cau mày nói.
Mao Nhân Câu thản nhiên nói:
Sở Hoan khẽ gật đầu, hai tai nắm quả cầu bạc, quan sát, rồi bắt đầu vặn, nhìn qua có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ có Sở Hoan là biết rõ, quả cầu bạc này không dễ mở ra. Công lực của hắn người thường khó bì, nhưng hắn vẫn phải dùng khá nhiều sức, chợt nghe răng rắc hai tiếng, Sở Hoan đã dùng hai tay tách quả cầu ra làm đôi, cầm mỗi nửa rong lòng bàn tay.
Sở Hoan trầm giọng nói.
Ngũ Sĩ Chiêu không sai bất kỳ ai đi lấy mà tự mình đi lấy một cái chén đưa đến. Lúc này, Sở Hoan mới đưa quả cầu bạc cho mọi người cùng xem, chỉ thấy bên trong quả cầu bạc có mười mấy viên hoàn nhỏ màu đen. Mao Nhân Câu thấy quả cầu bạc có giấu hoàn, đã hơi biến sắc. Sở Hoan cẩn thận từng li từng tí chọn hai viên thuốc cho vào chén, lại bảo Ngũ Sĩ Chiêu rót một chút nước vào chén, rất nhanh, Ngũ Sĩ Chiêu đưa lại chén cho hắn. Sở Hoan lại cầm bình rượu rót nửa bát, đặt bên cạnh cái chén.
Lúc này mọi người mới phát hiện rượu trong vò đã đổi màu, hơi có chút đục ngầu. Nhưng ai nấy đều hiểu, khi uống rượu, chỉ một chút thay đổi đó thì không ai có thể phát hiện ra.
Dược hoàn trong chén nước kia cũng đã hòa tan, không ngờ nước cũng đã trở nên đục ngầu.
Lúc này, sắc mặt Mao Nhân Câu đã trở nên hết sức khó coi. Sở Hoan lại bảo Ngũ Sĩ Chiêu lấy ra hai miếng bạc vụn, ném vào trong chén, rất nhanh, hai miếng bạc vụn đồng thời biến sắc.
Sở Hoan thở dài, không nói thêm gì nữa.
Ngũ Sĩ Chiêu nhìn chằm chằm vào Mao Nhân Câu, trầm giọng nói:
Khóe mắt Mao Nhân Câu co rúm lại, Chu Hùng cũng lạnh lùng nói:
Mao Nhân Câu phản xạ có điều kiện, đưa tay cầm chặt đao bên hông. Chu Hùng phản ứng cực nhanh, "sặc" một tiếng rút đao ra, tức khắc liền có mấy người rút đao, có người chạy đến bên cạnh Chu Hùng, lạnh lùng nhìn Mao Nhân Câu. Cũng có người chạy đến sau lưng Mao Nhân Câu, lưỡi đao chỉ vào hướng đám người Chu Hùng.
Chu Hùng cười lạnh nói:
Gã nhìn mấy người sau lưng Mao Nhân Câu nói:
Mấy người sau lưng Mao Nhân ngơ ngác nhìn nhau.
Ngũ Sĩ Chiêu sắc mặt ngưng trọng, thở dài:
Mao Nhân Câu thản nhiên hỏi:
Ngũ Tổng quản tin rằng ta phản bội cô nương?
Lão hủ cũng không muốn tin, nhưng mà độc trong rượu lại tìm thấy trên người ngươi, ngươi cũng nên có lời giải thích với mọi người?
Lão chỉ vào mấy đại hán trúng độc hoặc ngồi hoặc nằm ở bên cạnh, có người vẫn còn ôm bụng giãy giụa trên mặt đất, có người đã bất tỉnh, nhưng tất cả đều giống nhau ở điểm mồ hôi đầy đầu. Họ vốn là võ sư cường tráng, lúc này trông vô cùng suy yếu.
Chu Hùng cười lạnh nói:
Một người sau lưng Mao Nhân Câu lớn tiếng nói:
Mao lĩnh đội trung thành và tận tâm đối với cô nương, tuyệt sẽ không làm loại chuyện này.
Lòng người khó đoán, điều hắn muốn, các ngươi có thể đoán được sao?
Chu Hùng lạnh lùng nói:
Mao Nhân Câu biến sắc nói:
Lời vừa nói ra, chẳng khác nào thừa nhận với mọi người việc đó.
Chu Hùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mao Nhân Câu, lại cũng không dám xem thường, tay nắm chặt đại đao, đề phòng Mao Nhân Câu chó cùng rứt giậu, sẽ rút đao đả thương người. Dẫu sao võ công của Mao Nhân Câu không yếu, nếu muốn xuất thủ, Chu Hùng cũng không phải địch thủ. Gã vừa cẩn thận đề phòng, thanh âm lại như cũ lạnh như băng:
Gã quay sang Sở Hoan hỏi:
Sở Hoan đưa tay sờ cằm, khẽ gật đầu:
Ngũ Sĩ Chiêu đã lạnh lùng nói:
Mao lĩnh đội, đêm đó ngươi đi gặp ai?
Ta...!
Sắc mặt Mao Nhân Câu rất khó coi, nhất thời lại nói không ra lời.
Mặc dù thân hình Ngũ Sĩ Chiêu thấp béo ục ịch, bình thường mặt mũi hiền lành, nhưng mà khi cần thị uy, lại cũng rất uy nghi:
Mao Nhân Câu hừ lạnh một tiếng, nói:
Ta sẽ đi gặp cô nương giải thích.
Không cần.
Ngũ Sĩ Chiêu lạnh lùng nói:
Lão thở dài một tiếng, giơ tay lên nói:
Mao Nhân Câu cả giận nói:
Ngũ Sĩ Chiêu nói:
Mao Nhân Câu nắm chặt tay, liếc nhìn Chu Hùng, chỉ thấy Chu Hùng và vài tên võ sư đang nhìn mình chằm chằm, mấy người phía sau mình kìm lòng không được lui hai bước, y thở dài một tiếng, cất tay khỏi đao, nói:
Ngũ Sĩ Chiêu thở dài:
Lão lấy từ trong lòng lấy ra một túi tiền, ném cho Mao Nhân Câu:
Mao Nhân Câu nắm túi tiền, từ xa xa nhìn về phía lều vải của Kim Lăng tước, bên kia vắng lặng không tiếng động, thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào, y xoay người chắp tay nói:
Y cúi người thu dọn đồ đạc của mình, cũng không có do dự, cất bước đi. Vài đại hán ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên có hai người đi theo y, nói:
Rất nhanh, ba người liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.