Chương 1587 : Chân tướng.
Những võ sư đứng cách đó không xa cũng biến sắc. Ngũ Sĩ Chiêu khôi phục sự bình tĩnh rất nhanh, cười lạnh:
Ngươi đã nói ta cấu kết với đạo phỉ, lại sợ ngươi sẽ biết chuyện xấu nên hạ độc ngươi?
Ta cũng chỉ nghĩ ra nguyên nhân này thôi.
Trúc đại hiệp, hình như ngươi quên rồi. Nếu ta sợ ngươi, ở phủ thành Vân Sơn, vì sao còn muốn mời ngươi đồng hành? Chẳng phải đã tự tìm phiền não sao?
Có lẽ ngươi đã thực sự coi trọng võ công của ta. Nhưng chưa chắc ngươi đã coi ta là Trúc đại hiệp gì đó, tới khi thấy ta có thể trấn trụ Hắc Bạch song quỷ, ngươi đã nghĩ có thể lợi dụng ta. Khi đó, cho dù ta không nói với ngươi ta muốn tới Hà Tây, có lẽ ngươi cũng sẽ dùng biện pháp khác giữ ta lại. Bề ngoài vẫn là cảm kích ơn cứu mạng của ta, nhưng trên thực tế, ngay từ khi đó ngươi đã lợi dụng ta.
Bảo đao của Sở Hoan vẫn kề trên vai, Ngũ Sĩ Chiêu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cười lạnh:
Lợi dụng ngươi? Ta lợi dụng ngươi làm gì?
Đương nhiên là lợi dụng ta đối phó với Mao Nhân Câu. Võ công của Mao Nhân Câu không tệ, cho dù ba tên Chu Hùng cộng lại cũng chưa chắc đã có thể làm đối thủ của y. Quan trọng hơn là, Mao Nhân Câu là người Kim Lăng Tước mang tới từ kinh thành, hơn nữa, võ sư Khổng Tước Đài, tuy đã đổi người mới nhưng ít nhất có một nửa là có quan hệ không tệ với Mao Nhân Câu. Tính tình Mao Nhân Câu có thể hơi ngạo mạn, nhưng dù sao y cũng có một phần bản lĩnh thực sự, ở Khổng Tước Đài đương nhiên cũng rất có uy vọng. Nhưng lại không tốt với ngươi, hình như Mao Nhân Câu không có hảo cảm gì với Ngũ Tổng quản và Chu Hùng, nhất định luôn luôn đề phòng các ngươi. Nếu không đi cùng với các ngươi mấy ngày nay, ta vẫn còn chưa rõ được chân tướng, nhưng mấy hôm nay, Mao Nhân Câu đối với các ngươi vẫn luôn như gần như xa, cho dù người mù cũng thấy được vấn đề giữa các ngươi.
Ngũ Sĩ Chiêu giận quá phì cười:
Sở Hoan cũng chẳng quan tâm, tiếp tục phân tích:
Ngũ Sĩ Chiêu lạnh lùng cười cười, không nói gì, nhưng các đạo phỉ kia, qua màn mưa lây rây, thấy Sở Hoan đặt đao lên vai Ngũ Sĩ Chiêu cũng không có hành động thiếu suy nghĩ gì.
Sở Hoan khẽ thở dài:
Nói đến đây, hắn lại chuyển ánh mắt sang nhìn Chu Hùng cách đó không xa, thấy y một tay ôm ngực hơi vặn vẹo, mặt mày trắng bệch nhưng đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn mình đầy oán độc.
Sắc mặt của các võ sư Khổng Tước Đài càng ngày càng khó coi. Mấy người đó vốn là võ sư của Ngũ gia, nhưng cũng có người là võ sư theo Kim Lăng Tước từ kinh thành tới, nghe Sở Hoan thong thả nói vậy, tuy không hiểu ngay được duyên cớ nhưng ẩn ẩn cũng cảm giác được lời hắn nói cũng không phải bịa đặt trắng trợn.
Khóe miệng Ngũ Sĩ Chiêu méo mó nặn ra một nụ cười cổ quái:
Suy bụng ta ra bụng người, Trúc đại hiệp, đây là kiến thức để ngươi hành tẩu giang hồ sao?
Chuyến đi Hà Tây này đường xa lặn lội, theo các ngươi, là một cơ hội ngàn năm có một. Các ngươi cấu kết với một đám đạo phỉ, sau đó chuẩn bị nội ứng ngoại hợp để chiếm được tiền tài của Kim Lăng Tước. Còn có mục đích nào khác nữa không ta cũng khó mà nghĩ được.
Ngũ Sĩ Chiêu cười lạnh:
Sở Hoan mỉm cười:
Hai mắt Ngũ Sĩ Chiêu co rúm lại, thái độ âm trầm đáng sợ.
Thổ phỉ kia nghe vậy hiển nhiên khá tức giận, lạnh lùng hỏi ngược lại:
Sở Hoan khinh thường cười cười, tiếp tục nói:
Ngũ Sĩ Chiêu “A” một tiếng, hỏi:
Cho dù ngươi nói không sai, cho dù lão hủ có liên thủ với bọn họ, thì chuyện tập kích càng phải che giấu kỹ càng càng tốt, vì sao lại để cho bọn họ thi thoảng lại lộ diện, cố ý để lộ hành tung?
Đơn giản thôi. Mục đích của ngươi đương nhiên là để cho người của Khổng Tước Đài hoang mang. Nếu ta đoán không nhầm, ngay từ đầu các ngươi đã có kế hoạch vu oan hãm hại Mao Nhân Câu cấu kết với đạo phỉ. Đằng sau có đạo phỉ đi theo, Chu Hùng lại động tay làm một chút việc mờ ám trong đội ngũ, khiến cho người của Khổng Tước Đài nghi ngờ trong đội ngũ có người cấu kết với đạo phỉ, sau đó kiếm cơ hội vu oan cho Mao Nhân Câu. Nhưng ngươi lo Mao Nhân Câu không chịu bị vu oan, sẽ xảy ra một trận sống mái, cho nên vẫn do dự... Tới khi gặp ta ở thành Vân Sơn thì ngươi đã biết cơ hội đến rồi, bèn mời ta tham gia, đơn giản là muốn dùng ta chấn nhiếp Mao Nhân Câu, tăng thêm khả năng thành công cho kế hoạch của ngươi.
Ngũ Sĩ Chiêu hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng không nói gì.
Sở Hoan nhìn Chu Hùng, cười nói:
Các võ sư nghe vậy, lập tức cảnh giác lên, ánh mắt mọi người lóe lên hung quang. Vừa rồi, bọn họ đã học theo Chu Hùng ném đại đao về phía trước khá xa, nếu lúc này đi nhặt lại đao, đám đạo phỉ kia sẽ lập tức giết tới. Bọn chúng đều cưỡi ngựa, tốc độ nhanh hơn, bọn họ còn chưa cầm được đao, đạo phỉ đã giết tới.
Đến tận lúc này Ngũ Sĩ Chiêu vẫn có thể cười được:
Ngươi nói chúng ta vu oan hãm hại Mao Nhân Câu, nhưng lão hủ không hiểu lúc ấy đã tìm được quả cầu bạc trên người Mao Nhân Câu, thuốc độc tìm được trên quả cầu bạc là giống với độc trong rượu. Điều này do chính Trúc đại hiệp kiểm tra, ngay cả Mao Nhân Câu cũng không có lời nào để nói. Không hiểu tại sao lúc này Trúc đại hiệp lại bào chữa cho y?
Ngươi cảm thấy Mao Nhân Câu không có gì để nói sao? Ngũ tổng quản, ngươi đã quá coi thường Mao lĩnh đội rồi. Khi ấy y rời đội tuyệt đối không phải vì sợ bổn đại hiệp, mà là vì y muốn xem ai mới thực sự là kẻ đứng sau màn hạ độc thủ.
Đột nhiên Sở Hoan quay sang nơi trú quân, lớn tiếng nói:
Hắn vừa dứt lời, tất cả đều giật mình.
Trong cơn mưa phùn rây rắc, ba bóng người từ trong bóng tối chầm chậm xuất hiện. Một người đi trước, hai người trái phải đi theo đều cầm đao nơi tay, chầm chậm bước tới.
Ngũ Sĩ Chiêu và Chu Hùng đều trợn tròn hai mắt. Ba bóng người lại gần, người đi đầu chính là Mao Nhân Câu, hai người sau lưng chính là hai võ sư trước kia đã đi theo y.
Mấy võ sư tay không tấc sắt thấy Mao Nhân Câu đã đi đột nhiên lại xuất hiện đều ngẩn ngơ.
Ngũ Sĩ Chiêu có vẻ hoảng sợ:
Mao Nhân Câu không thèm nhìn tới y, bước tới gần Sở Hoan, chắp tay với hắn:
Lúc này Ngũ Sĩ Chiêu đã hiểu, kế hoạch mình dày công tính toán, vốn tưởng rằng không chê vào đâu được, nhưng đối phương lại tương kế tựu kế, cuối cùng, kẻ rơi vào bẫy lại là mình.
Mao Nhân Câu vẫn không buồn nhìn đến Ngũ Sĩ Chiêu, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang Chu Hùng, cười lạnh:
Sở Hoan lại cười:
Đổi lại là ta, có thể ta cũng sẽ nghi ngờ như vậy.
Các ngươi muốn hỏi về quả cầu bạc sao? Thực ra không cần hỏi ta, hỏi y là được.
Mao Nhân Câu giơ tay chỉ tên trùm đạo phỉ, cười lạnh: