Chương 1588 : Ngăn địch.
Tên trùm thổ phỉ kia vốn đang trấn định, nghe Mao Nhân Câu hô lên "Uông tiêu đầu", thân hình chấn động, đồng tử co rút lại.
Mấy tên võ sư Khổng Tước Đài nghe vậy đều biến sắc, một gã võ sư nói:
Uông tiêu đầu? Mao lĩnh đội, ngươi nói là Uông tiêu đầu của Kim Sư tiêu cục phủ Vệ Lăng?
Đúng vậy, là hắn.
Một gã võ sư bên cạnh kêu lên:
Giờ phút này không chỉ tên trùm thổ phỉ kia, ngay cả đám thổ phỉ đằng sau gã đều lộ vẻ căng thẳng trong mắt, còn có người lộ hàn quang trong mắt.
Cuối cùng, trùm thổ phỉ kéo khăn bịt mặt, lộ ra gương mặt hơi khô héo, đôi mắt nhìn chằm chằm Mao Nhân Câu, cười nói:
Mao Nhân Câu, làm sao ngươi lại nhận ra ta?
Thật ra đêm đó ta đã biết là ngươi.
Mao Nhân Câu thản nhiên nói:
Trùm thổ phỉ Uông tiêu đầu cau mày hỏi:
Cái gì?
Giày!
Mao Nhân Câu thở dài:
Uông tiêu đầu cúi đầu, nhìn giày của mình, buồn bực nói:
Hóa ra... hóa ra đêm đó ngươi đã...!
Không sai.
Mao Nhân Câu cười lạnh nói:
Uông tiêu đầu cười nói:
Gã lộ vẻ không để ý Ngũ Sĩ Chiêu đang trong tay Sở Hoan, nói:
Ngũ tổng quản, ta đã sớm nói, ngươi đặt kế hoạch như vậy quá mức phức tạp, còn không bằng hẹn hắn ra ngoài, đêm đó làm thịt hắn, xong hết mọi chuyện.
Các ngươi có bổn sự kia sao?
Mao Nhân Câu lạnh lùng nói:
Uông tiêu đầu cau mày nói:
Mao Nhân Câu lắc đầu nói:
Sở Hoan rốt cuộc cười nói:
Mao Nhân Câu cuối cùng cười khinh thường:
Sở Hoan cười nói:
Lúc ấy ta trông thấy, quả thực cho là các ngươi lén có giao dịch gì.
Quả cầu bạc giấu độc, đương nhiên là vật chứng lưu lại.
Mao Nhân Câu nói:
Gã liếc Ngũ Sĩ Chiêu, cười lạnh nói:
Lúc này Ngũ Sĩ Chiêu sắc mặt trắng bệch, không còn thái độ trấn tĩnh lúc trước.
Sở Hoan thản nhiên nói:
Như vậy, chuyện tiếp theo cũng đơn giản hơn nhiều, trên người Mao lĩnh đội có quả cầu bạc, các ngươi tặc hô bắt trộm, tìm ra chứng cớ trước mặt mọi người, hơn nữa có bản đại hiệp ở bên chứng minh, Mao lĩnh đội chỉ có thể chịu oan bị đuổi.
Ta vẫn luôn cảnh giác các ngươi, đuổi ta, đương nhiên các ngươi có thể muốn làm gì thì làm.
Mao Nhân Câu lạnh lùng nói:
Sở Hoan thở dài:
Ngũ Sĩ Chiêu nhịn không được hỏi:
Sở Hoan cười nói:
Trên mặt Mao Nhân Câu lộ vẻ xấu hổ:
Sở Hoan cười nói:
Mao Nhân Câu thở dài:
Lúc ấy Trúc đại hiệp dễ dàng chế trụ ta, vốn có thể một đao chém giết... May mắn Trúc đại hiệp cũng phát hiện kỳ quặc trong đó, chịu nghe ta nói.
Bọn hắn đương nhiên không nghĩ tới, ta và ngươi đêm đó đã biết hiểu lầm.
Sở Hoan nhìn Chu Hùng:
Chu Hùng lạnh lùng nói:
Gã nhìn Uông tiêu đầu cưỡi ngựa bên cạnh, nói:
Trong mắt Uông tiêu đầu lộ hung quang, nắm chặt mã đao.
Ngũ Sĩ Chiêu đột nhiên nói:
Trúc đại hiệp, ngươi đã biết chân tướng, ta cũng không nhiều lời. Dưới tình thế trước mắt, dù võ công của ngươi không yếu, nhưng bên chúng ta người đông thế mạnh, đánh nhau các ngươi chưa chắc có thể thắng, so với lưỡng bại câu thương, sao Trúc đại hiệp không liên thủ với chúng ta, chiếm tài vật, mọi người cùng hưởng phú quý?
Các ngươi muốn chia tiền cho ta sao?
Sở Hoan lại cười nói.
Ngũ Sĩ Chiêu cười:
Sở Hoan một tay vẫn cầm đao đặt trên vai Ngũ Sĩ Chiêu, tay kia lại nâng cằm, nhìn qua lều vải đen nhánh một cái, thở dài:
Trong mắt Ngũ Sĩ Chiêu lộ vẻ vui mừng:
Nói như vậy, Trúc đại hiệp ngài...!
Ngươi nói không sai, bạc à, kỳ thật ta thực sự không phải người tham của, mỹ nhân à... ài, ta quả thực thích mỹ nhân...!
Sở Hoan thản nhiên nói:
Lúc này Chu Hùng lạnh lùng nói:
Lúc này Uông tiêu đầu cũng không để ý tới sống chết của Ngũ Sĩ Chiêu, lạnh lùng quát:
Gã vung mã đao, đám kỵ binh sau lưng không do dự nữa, trong tiếng hò hét, đã nhào tới như lang như hổ.
Sở Hoan thấy thế, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, liền thấy hắn vung tay lên, vỏ đại đao đánh mạnh vào gáy Ngũ Sĩ Chiêu. Ngũ Sĩ Chiêu kêu lên đau đớn, ngã thẳng xuống đất phía trước.
Mao Nhân Câu lách mình tới bên Sở Hoan, nói với mấy tên võ sư tay không tấc sắt:
Không nói hai lời, gã không sợ hãi xông tới đám cướp, vung đao nghênh đón. Hai gã võ sư phía sau gã cũng vô cùng dũng mãnh gan dạ, vọt tới sau lưng Mao Nhân Câu.
Ngựa nhanh chóng xông về phía trước, Uông tiêu đầu nhắm ngay Mao Nhân Câu, tới gần gã vung mã đao chém xuống Mao Nhân Câu. Mao Nhân Câu nhìn như muốn phóng người lên, nhưng lúc đại đao của Uông tiêu đầu chém xuống, Mao Nhân Câu lại đột nhiên lăn khỏi.
Không nhằm người, gã lại vung đao trong tay hung hăng bổ phía chân ngựa. Tuấn mã hí kinh hoàng một tiếng, một chân bị chém đứt ngã quỵ về phía trước, Uông tiêu đầu cũng có vài phần bổn sự, khi tuấn mã ngã quỵ, gã hô to một tiếng, nhảy khỏi lưng ngựa.
Mao Nhân Câu một kích thành công, chém đứt đùi ngựa, chẳng qua mấy con tuấn mã đằng sau xông tơi, có móng ngựa đạp xuống thân thể gã. Mao Nhân Câu phản ứng nhanh chóng, lăn trên mặt đất tránh thoát móng ngựa, thừa cơ lại chém đứt chân hai con ngựa.
Sau khi Uông tiêu đầu nhảy xuống, rơi trên mặt đất, gã không thèm quan tâm Mao Nhân Câu, trông thấy hai gã võ sư sau lưng Mao Nhân Câu giết tới, gã đón lấy một gã võ sư, chém ba đao, đao sau ác hơn đao trước, đao sau nhanh hơn đao trước, võ sư kia bị ba đao của Uông tiêu đầu khiến cho lùi lại ba bước.
Sở Hoan cũng không lập tức xông lên, mà nhìn chằm chằm Mao Nhân Câu, thấy Mao Nhân Câu lăn mình trên đất, xuất đao sắc bén, trong mắt Sở Hoan lộ vẻ cổ quái.