Tuyển cử hoa khôi Bảo Hương Lâu kết thúc, cuối cùng Mạc Lăng Sương đoạt được giải nhất, lúc này tự nhiên trở thành đề tài lớn nhất phủ Vân Sơn ngày thứ hai, mà Sở Hoan liên tục sáng tác bốn mươi lăm bài thi từ lại qua cửa ba mươi chín bài, cũng trở thành nhân vật phong vân của phủ Vân Sơn.
Cái tên Sở Hoan này đối với đa số người mà nói, thật sự rất xa lạ, cho dù bắt đầu truyền khắp, nhưng cũng không quá nhiều người rõ ràng lắm ‘Sở Hoan’ là thần thánh phương nào.
Mạc Lăng Sương ở Bảo Hương Lâu một đêm, sáng ngày thứ hai bắt đầu trang điểm, sửa sang lại một phen, liền phải rời khỏi Bảo Hương Lâu, trở về Thúy Ngọc Lâu.
Hoa Tưởng Dung của Thúy Ngọc Lâu tâm tình tốt đến cực điểm, tự mình nâng Mạc Lăng Sương lên xe, ngôn ngữ mềm mỏng, nhìn qua thật giống như mẫu thân Lăng Sương, vô cùng săn sóc.
Lăng Sương lên xe ngựa, Hoa Tưởng Dùng bồi nàng ngồi trên xe, có hai gã hộ vệ khác của Thúy Ngọc Lâu đi theo phía sau xe ngựa, trở về Thúy Ngọc Lâu. Không ít người sáng sớm liền tới trước Bảo Hương Lâu xem phong thái đại hành thủ, chỉ tiếc thoáng nhìn mà thôi.
Bảo Hương Lâu cách Thúy Ngọc Lâu một khoảng rất xa, xe đi lộc cộc, Hoa Tưởng Dung ở bên trong xe lôi kéo tay Lăng Sương, không thiếu được phác thảo tương lai tốt đẹp cho Lăng Sương.
Đêm qua Lăng Sương đều không ngủ, trong đầu lại nghĩ tới hai khách nhân kỳ quái kia.
Bọn họ bỏ ra khí lực lớn như vậy, cuối cùng giúp mình đoạt giải nhất, nhưng thời khắc cuối cùng, lại đều tự nhiên rời khỏi. Vị Từ công tử kia vốn có thể dễ dàng đoạt được tấm thân trinh nữ của mình, lại không giống như mình suy nghĩ, lúc tất cả mọi người nghĩ rằng đại hành thủ như nàng đã bị phá thân, chỉ sợ ai cũng không nghĩ tới hiện giờ nàng vẫn là thân nguyên vẹn.
Tâm tình của nàng vô cùng phức tạo, cảm kích có, nghi hoặc có, lại chưa chắc có lòng vui mừng.
Nàng hiểu được trong lòng, Từ công tử không hái tấm biển của nàng, cũng không nói rõ nàng đã thoát khỏi bể khổ, hoàn toàn trái ngược, trong nháy mắt bước ra Bảo Hương Lâu, nàng thật sự bước vào bể khổ.
Cuộc sống đau khổ trong mơ của nàng, đã bắt đầu.
Tấm biển của nàng, cũng sẽ bị người khác hái đi trong mấy ngày này, mà trinh tiết Từ công tử giữ lại cho nàng, rất nhanh sẽ bị hoan khách khác lấy đi.
So với việc giao trinh tiết quý giá nhất của nàng cho hoan khách, ở sâu trong lòng Lăng Sương trái lại hy vọng đêm qua vị Từ công tử kia có thể lưu lại, ít nhất nàng cũng không chán ghét đối với vị Từ công tử kia.
Giao trinh tiết cho nam nhân nàng không chén ghét, cuối cùng cũng tốt hơn giao cho hoan khách thèm dõ dãi thân thể của nàng.
Hoa Tưởng Dung ở bên cạnh miêu tả cuộc sống tương lai của Lăng Sương giống như thiên đường, nhưng Lăng Sương một chữ cũng không nghe thấy, chỉ ngẫu nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên.
Hoa Tưởng Dung kéo tay Lăng Sương, săn sóc nói:
Lăng Sương đau khổ trong lòng, chỉ có thể hơi gật đầu.
Đột nhiên cảm thấy xe ngựa dừng lại, Hoa Tưởng Dung cảm thấy kỳ quái, xốc mành xe ngựa phía trước thăm dò xem, chỉ thấy đi vào một ngõ nhỏ, xuyên qua ngõ nhỏ này, có thể tới một phố khác.
Ngõ nhỏ này cũng không rộng lắm, cũng không có người đi đường, đối diện ngõ nhỏ lúc này, lại có một cỗ xe ngựa, đối diện mà đến.
Hoa Tưởng Dung nhíu mày, xe ngựa rốt cuộc dừng lại, liền thấy xe ngựa đối phương cũng dừng lại, nếu là hai cỗ xe ngựa tránh nhau, ngõ nhỏ này cũng có thể chứa được hai cỗ xe ngựa đi qua, nhưng xe ngựa đối phương lại dừng ở chính giữa, bên kia khó có thể đi qua.
Hai gã hộ vệ đi sau xe ngựa phát hiện phía trước có chuyện, liền đi lên từ phía sau, muốn đi lên khó xử, liền thấy một người nhảy xuống từ trong xe ngựa đối diện, quần áo chế bằng gấm vóc, quần áo màu lam, đội mũ thẫm, Hoa Tưởng Dung cảm thấy kỳ quái, chỉ là nghĩ giữa ban ngày, cũng không có người dám khó xử bên đường, cho nên xuống xe ngựa, buông giọng nói:
Người tới đối diện chòm râu dài, đã lấy một gói tiền to ra, lớn tiếng hỏi:
Hoa Tưởng Dung nghe đối phương nhận ra mình, lập tức lộ ra nụ cười quyến rũ, nhìn thấy xe ngựa đối phương cũng hoa lệ, nghĩ rằng là xe ngựa quý nhân nhà ai, quyến rũ cười hỏi:
Người nọ ném gói tiền to tới, Hoa Tưởng Dung vươn tay tiếp được, ước lượng, âm thầm vui mừng, trong gói tiền to này ít nhất cũng có hai trăm lạng bạc, mụ cười kiều mỵ:
Ôi, đại gia đây là ý gì?
Ta là tôi tớ phủ Chỉ huy sứ Vệ Sở quân.
Người nọ nói:
Phụng lệnh thiếu gia nhà ta, tới đón Lăng Sương cô nương qua!
La thiếu gia?
Hoa Tưởng Dung lập tức nhớ tới.
Người nọ gật đầu nói:
Hoa Tưởng Dung cười càng quyến rũ, tuy rằng là đại hành thủ, nhưng Hoa Tưởng Dung cũng hiểu được, ngày thường quan to quý nhân mời đại hành thủ đi trình diễn tài nghệ, ra tay rộng rãi chẳng qua trăm lạng bạc mà thôi, cho dù là tiếp người một đêm, cô nương bình thường năm lạng mười lạng là đủ rồi, đại hành thủ chẳng qua một trăm lạng mà thôi, La Đỉnh này ra tay năm trăm lạng, đó đã là rất hào phóng.
Hoa Tưởng Dung quay đầu liếc nhìn Lăng Sương trong thùng xe:
Người nọ nhíu mày, lắc đầu nói:
Gã cười lạnh nói:
Điệu cười cuối cùng này của gã rất âm trầm.
Hoa ma ma lập tức nhíu mày lại, La Đỉnh hống hách mụ tự nhiên rõ ràng, cũng biết ăn chơi trác táng kia quả thật không thể đắc tội.
Mụ quay đầu lại, cố ý lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hỏi:
Lăng Sương vẻ mặt đờ đẫn, thản nhiên nói:
Hoa ma ma vui mừng trong lòng, nhưng còn cố ý thở dài:
Kỳ thật mụ cũng hiểu được, tối qua La Đỉnh tranh đoạt Lăng Sương, đó là một bộ tình thế bắt buộc, chỉ là sau lại thất bại trong gang tấc, bị văn hoa của Sở Hoan đánh bại, chật vật mà đi. Dùng tính cách của La Đỉnh, lúc này tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, mụ dự đoán được La Đỉnh tất sẽ tiếp tục động tâm trên người Lăng Sương, chỉ là không thể tưởng được La Đỉnh nóng vội như vậy, sáng sớm liền phái người chờ ở nơi này, muốn đón người qua.
Năm trăm lạng bạc, đối với Thúy Ngọc Lâu mà nói cũng là một số tiền lời, mụ tự nhiên hy vọng Lăng Sương qua sớm.
Lăng Sương chỉ đờ đẫn lắc đầu, cũng không nói.
Hoa ma ma ra vẻ đau lòng nói, lại nhìn về phía người nọ, nói:
Ngươi dẫn đường phía trước, đây là lần đầu tiên cô nương ra đường, ta làm ma ma tự mình đưa nàng đi!
Không cần!
Người nọ lắc đầu nói:
Hoa ma ma lại vui mừng, quay đầu nói với Lăng Sương:
Lăng Sương gật đầu.
Nàng đau khổ trong lòng, tự nhiên cũng nghĩ tới La Đỉnh sẽ không từ bỏ ý đồ, sớm hay muộn cũng bị La Đỉnh đón qua.
Hoa ma ma lập tức đỡ Lăng Sương xuống xe, nói với người nọ:
Người nọ gật đầu nói:
Hoa ma ma đỡ Lăng Sương lên cỗ xe ngựa kia, lại để một gã tùy tùng qua hộ vệ, người nọ hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lên xe ngựa, xe ngựa quay đầu trong ngõ nhỏ, rời đi thẳng, một gã tùy tùng đi theo. Hoa ma ma nói với một tên tùy tùng khác:
Tùy tùng kia nhạn lệnh, cưỡi ngựa đi theo cách cỗ xe ngựa kia xa xa.
Vòng tới một đường khác, cỗ xe ngựa đi lộc cộc đi về phía trước, tùy tùng Thúy Ngọc Lâu đi theo phía sau, qua hai con phố, xe ngựa phía trước lại rẽ vào một ngõ nhỏ, tùy tùng nhanh chóng đuổi theo, vào ngõ nhỏ, lại nghe được bên trong vang lên tiếng la hét ầm ĩ, liền thấy được một đồng bạn khác của mình xuống ngựa, đang khắc khẩu với một gã ăn mày, mà xe ngựa của La phủ mắt thấy rời khỏi ngõ nhỏ này.
Người này tiến lên, hỏi:
Tên tùy tùng kia chỉ vào tên ăn này nói:
Gã một cước đá về phía tên ăn mày kia.
Tên ăn mày lại ôm cổ chân tùy tùng, lớn tiếng kêu lên:
Tùy tùng phía sau xoay người xuống ngựa, tiến lên mắng:
Gã cũng đá qua một cước.
Tên ăn mày kia sống chết ôm chân tùy tùng, cũng không buông tay, chỉ cứng rắn la hét muốn đi gặp quan.
Hai gã tùy tùng quyền đấm chân đá, tên ăn mày này ôm chặt, thật vất vả mới buông ra, tên ăn mày một phen nước mũi một phen nước mắt, chỉ vào hai người nói:
Các ngươi... các ngươi không nói lý... Ta đi báo quan, ta đi báo quan!
Ngươi cứ thử xem?
Một gã tùy tùng nắm chặt tay, làm bộ muốn đánh, tên ăn mày kia hiển nhiên cũng hơi sợ hãi, vội vàng chạy ra khỏi lối vào ngõ nhỏ. Hai người thấy tên ăn mày không còn giằng co, lúc này mới mắng vài câu, xoay người lên ngựa, cùng thúc ngựa rời khỏi ngõ nhỏ.
Hai người rời ngõ nhỏ, nhìn chung quanh, cũng không thấy bóng dáng xe ngựa, bị tên ăn mày kia chậm trễ một thời gian, xe ngựa đã không biết đi nơi nào.
Hai người thoáng nhìn nhau, đều nhíu mày.
Một người nói:
Hai người vỗ ngựa, chạy thẳng tới phủ Chỉ huy sứ. Phủ Chỉ huy sứ cách nơi này còn một chút lộ trình, hai người vất vả đi tới phủ Chỉ huy sứ, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, bốn gã binh sĩ thủ vệ giáp trụ đeo đao trước cửa, một đám giống như tượng đá, vô cùng uy vũ.
Hai gã tùy tùng liếc nhau, trước cửa phủ đệ cũng không có xe ngựa, một tên xoay người xuống ngựa, tiến tới, lập tức có một gã hộ vệ chặn ngang người, tay cầm chuôi đao, giọng nói lạnh lùng:
Tùy tùng cười bồi nói:
Gã lại không biết nói như thế nào.
Vệ sĩ thủ vệ lạnh lùng nói:
Tùy tùng cười, chỉ có thể nói:
Vệ sĩ thủ vệ lạnh lùng nói:
Hai gã tùy tùng đối mặt với vệ sĩ lạnh lùng, quả thật hơi sợ hãi, cũng không rõ được Lăng Sương đã vào hay chưa, thấy vệ sĩ dường như muốn rút đao, không dám giằng co nữa, cuống quít lui ra, tới một bên, một người mới thấp giọng nói:
Một tên tùy tùng khác gật đầu, xoay người lên ngựa, chạy đi như bay.