La Thế Lương đột nhiên xuất hiện nơi dã ngoại hoang vu này, vượt ngoài dự kiến của Sở Hoan, đồng thời khiến Sở Hoan cảm thấy rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng Doanh Nhân vừa nghe là La Thế Lương, đây là thần tử của mình, có người Vệ Sở Quân tiến đến, tự nhiên thở ra nhẹ nhàng.
Thấy Doanh Nhân xuất hiện trong bụi cỏ, La Thế Lương một thân thường phục lập tức mừng rỡ, xoay người xuống ngựa, quì xuống hành lễ:
Doanh Nhân đi ra từ trong bụi cỏ, cười nói:
Đang muốn tiến tới, lại nghe Sở Hoan trầm giọng nói sau người:
Doanh Nhân quay đầu lại, thấy Sở Hoan nắm Huyết Ẩm Đao đi tới, lưu Phùng Ngọ Mã lại trong bụi cỏ.
La Thế Lương nhìn thấy Sở Hoan, đứng dậy cười nói:
Gã dẫn ngựa đi tới chỗ Doanh Nhân, nói:
Sở Hoan đã bước tới, cản trước người Doanh Nhân, thần tình lạnh lùng, hỏi La Thế Lương:
La Thế Lương nghiêm nghị nói:
Gã thúc giục:
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
Sắc mặt La Thế Lương biến đổi, trầm giọng nói:
Sở Hoan cười lạnh nói:
La Chỉ huy sứ, chẳng lẽ một đường ngài đều đang theo dõi điện hạ?
Nói hươu nói vượn.
La Thế Lương tức giận không thôi, tiến lên hai bước, trầm giọng nói:
Sở Hoan lạnh nhạt nói:
Lúc này Doanh Nhân cũng cảm thấy cổ quái, cau mày hỏi:
Linh quang lóe lên, gã trầm giọng hỏi:
La Thế Lương đáp:
Sở Hoan cười lạnh nói:
La Thế Lương rút bội đao ra, lạnh lùng nói:
Sở Hoan, ngươi ngăn cản điện hạ rời đi cùng bổn tướng, rốt cuộc có mưu đồ gì? Chẳng lẽ những thích khách kia có liên quan với ngươi?
Có mưu đồ gì chỉ sợ không phải Sở Hoan ta.
Sở Hoan lạnh lùng nói.
Gần như cùng lúc, La Thế Lương đã vung đao chém tới, lạnh lùng nói:
Mà Sở Hoan không chút do dự vung đao đón lấy.
La Thế Lương dẫn theo hai mươi kỵ binh, Sở Hoan trải qua trận chiến dưới đất, thể lực và tinh lực đã hao tổn rất lớn, biết rõ tình hình trước mắt lãnh ít dữ nhiều, cho nên hắn xuất đao đột nhiên, đó là muốn bắt giặc trước bắt vua, bắt lấy La Thế Lương.
Hai người đều có tâm tư, lại đồng thời ra tay.
La Thế Lương làm Chỉ huy sứ Vệ Sở Quân Tây Sơn Đạo, công phu tự nhiên cực kỳ xuất chúng. Gã chém xuống một đao, hùng hồn có lực, Sở Hoan vung đao đón, keng một tiếng, hai đao chạm nhau, Sở Hoan cảm thấy hổ khẩu run lên, trong lòng thất kinh, khí lực La Thế Lương này lại lớn như thế.
Sở Hoan giật mình, La Thế Lương lại càng giật mình.
Cũng không phải gã giật mình bởi vì công phu của Sở Hoan, mà vì sao khi hai đao đụng nhau, trên lưỡi đại đao của gã, bỗng nhiên nứt ra một lỗ lớn.
La Thế Lương thân là Chỉ huy sứ, đao trong tay tự nhiên không phải đao bình thường, là bảo đao đã trải qua chọn lựa kỹ lưỡng, bản thân gã vạn lần không ngờ, một cây bảo đao như vậy, lại xuất hiện vết nứt.
Lúc này gã đã chứng kiến nhan sắc cổ quái của thanh Huyết Ẩm Đao trong tay Sở Hoan, trong nháy mắt biết được đó là một thanh tuyệt thế bảo đao khó gặp.
Trong mắt lộ ra vẻ tham lam, mà Sở Hoan chém tới một đao, La Thế Lương đã hét lớn một tiếng, nhảy ra phía sau, đám kỵ binh thủ hạ của gã đã tản ra, đều giương cung cài tên, nhắm ngay Sở Hoan cùng Doanh Nhân.
Lúc này Doanh Nhân rốt cuộc hiểu được, La Thế Lương này cứu viện là giả, dĩ nhiên có mưu đồ khác.
La Thế Lương lùi lại vài bước, ổn định thân hình.
Sở Hoan cũng đã lui về sau hai bước, bảo vệ trước người Doanh Nhân.
Doanh Nhân cả giận nói:
La Thế Lương bỏ đi đại đao đã nứt trong tay, cười lạnh nói:
Doanh Nhân lạnh lùng nói:
La Thế Lương đưa tay chỉ vào Doanh Nhân và Sở Hoan, cười lạnh nói:
Doanh Nhân vô cùng tức giận, La Thế Lương này dụng tâm hiểm ác đã rõ rành rành.
Doanh Nhân từ sau lưng Sở Hoan đi tới, liếc về những binh sĩ kia, lạnh lùng nói:
Chỉ là hơn hai mươi tên binh sĩ này lẳng lặng không tiếng động, ổn định có lực kéo cung tên, chờ La Thế Lương ra lệnh một tiếng, loạn tên cùng bắn.
Doanh Nhân thấy tất cả không để ý tới, cả giận nói:
Sở Hoan cảm thán trong lòng, xem ra Doanh Nhân quả thật không biết lòng người.
Gã cho rằng lộ ra thân phận Tề Vương, những người này sẽ nghe theo mệnh lệnh của gã, đây đương nhiên là suy nghĩ của đứa bé.
Chớ nói những người này chưa bao giờ thấy Doanh Nhân, ngay cả thật sự nhận ra đây là Tề Vương, cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Doanh Nhân, La Thế Lương có thể dẫn những người này tới, tự nhiên không ai không phải tâm phúc thân tín của La Thế Lương.
La Thế Lương đã cười lên ha ha, lớn tiếng nói:
Doanh Nhân tức giận toàn thân run rẩy, cả giận nói:
Sắc mặt La Thế Lương trầm xuống, trong đôi mắt lộ ra vẻ nham hiểm, cười lạnh nói:
Gã nắm chặt hai đấm, nắm tay nổi lên gân xanh, oán hận nhìn chằm chằm Doanh Nhân, giọng nói lạnh như băng:
Doanh Nhân nhíu mày.
La Thế Lương lạnh lùng nói:
Lòng Doanh Nhân trầm xuống.
Gã đột nhiên nghĩ tới, La Đỉnh con trai La Thế Lương mâu thuẫn sâu đậm với gã, đêm đó trên cuộc tuyển cử hoa khôi tại Bảo Hương Lâu, hai người trực tiếp xung đột, sau đó Doanh Nhân còn phái Thần Y Vệ đi thiến La Đỉnh.
Chỉ là việc này làm rất bí ẩn, Thần Y Vệ làm việc xưa nay cẩn thận, không có khả năng lộ ra sơ hở.
Dường như La Thế Lương đã nhìn ra tâm tư Doanh Nhân, Doanh Nhân và Sở Hoan lúc này đều trong sự khống chế của gã, gã quả thật không lo lắng con vịt đun sôi có thể bay đi, chỉ là trong lòng oán giận, không nói ra không được.
La Thế Lương lạnh lùng nói:
Đôi mắt gã tràn ngập oán giận nhìn chằm chằm Doanh Nhân:
Doanh Nhân xiết chặt trong lòng, thần sắc lập tức mất tự nhiên.
Vừa nghĩ tới La Đỉnh bị thiến, con trai độc nhất của mình không thể nối dõi tông đường, một cỗ cừu hận sâu sắc đổ ụp xuống đầu, đôi mắt La Thế Lương mang theo sát khí nồng đậm:
Doanh Nhân nắm chặt hai đấm, cả giận nói:
La Thế Lương chắp hai tay sau lưng, đùa giỡn hỏi ngược:
Bổn tướng thật không biết có hậu quả gì.
Ngươi... !
Doanh Nhân rất tức giận, chỉ tay vào La Thế Lương:
La Thế Lương cười to nói:
Sắc mặt gã bỗng nhiên lạnh lẽo, cười lạnh nói:
Gã giơ mạnh tay lên, trầm giọng nói:
Sở Hoan vươn một tay kéo Doanh Nhân ra phía sau mình, giơ đao phía trước, chuẩn bị vung đao ngăn cản tên bắn tới, sau đó rút vào trong bụi cỏ.
Hắn thực sự rõ ràng, hôm nay đã bị bộ hạ của La Thế Lương vây quanh, tối nay muốn thoát thất, tỷ lệ bằng không, xem ra tối nay quả thật lành ít dữ nhiều.
Đám kỵ binh kéo dây cung vang lên tiếng lạch cạch, La Thế Lương cười lạnh, lui về sau từng bước.
Trong đầu Sở Hoan lúc này không còn suy nghĩ gì khác, càng là khốn cảnh, hắn càng tỉnh táo, lúc này hắn lại tính toán khoảng cách lùm cây sau lưng, nghĩ tới sau khi cung tên bắn ra, nên dùng phương pháp nhanh nhất trốn vào trong bụi cỏ thế nào.
La Thế Lương đang muốn vung tay xuống, chợt nghe tiếng cung tên vang lên vút vút vút. La Thế Lương buồn bực trong lòng, đang nghĩ mình còn chưa ra lệnh sao đã có người bắn tên, đột nhiên nghe được sau lưng liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết, gã chấn động, quay đầu lại, chứng kiến mấy tên kỵ binh đã ngã quỵ xuống đất.