Sáng sớm Tổng đốc Tây Sơn Đạo Kiều Minh Đường nhận được truyền gọi của Từ Tòng Dương, lập tức tới hành dinh, trong lòng biết được tám chín phần mười Từ Tòng Dương vì chuyện xử trảm phạm nhân ngày mai.
Vội đi vào hành dinh, tự có người thông báo, rất nhanh đi tới viện nhỏ của Từ Tòng Dương, còn chưa vào trong phòng, y chợt nghe thấy bên trong truyền ra một tràng cười, dường như Từ Tòng Dương đang nói chuyện cùng người khác.
Kiều Minh Đường sửa sang lại quần áo, cung kinh nói:
Trong phòng truyền ra tiếng Từ Tòng Dương:
Lúc này Kiều Minh Đường mới cất bước, đi tới đại đường, lại trông thấy Từ Tòng Dương đang ngồi trên ghế uống trà, ghế bên cạnh lão, là một người ngồi ngang hàng.
Kiều Minh Đường chứng kiến người nọ, nhận thấy trên người dâng lên cảm giác không thoái mái, cũng không phải vì nhận thức gã, mà tướng mạo người nọ thật sự hơi quái dị.
Người nọ một thân thường phục, đầu đội mũ rất bình thường, màu tối như mực, nhưng bên dưới mũ màu mực lại, lại là một khuôn mặt khiến người ta nhìn thoáng qua thì vĩnh viễn không thể quên được.
Khuôn mặt người này gầy cao, lại trắng như tuyết, trắng không có một chút huyết sắc, một loại trắng khiến người ta cảm thấy có bệnh, Kiều Minh Đường từng gặp không ít mỹ nữ, Kiều phu nhân chính là nhất đẳng mỹ nữ, màu da của các nàng trắng nõn, trong suốt như tuyết.
Khuôn mặt Kiều phu nhân trắng, thân thể càng trắng, Kiều Minh Đường rất yêu ít da thịt tuyết trắng của Kiều phu nhân, nhưng màu da trên mặt người này, lại còn trắng hơn Kiều phu nhân, dường như khuôn mặt đắp một lớp tuyết.
Càng kỳ lạ chính là, hai mắt người nọ, lại không có lông mi, một sợi cũng không có, giống như đứa bé mới sinh, khuôn mặt gã thậm chí lộ ra gân xanh dưới da, hình dáng tướng mạo cực kỳ quỷ dị.
Đây là khuôn mặt khiến người ta vừa nhìn thì không quên được, nhưng càng cổ quái chính là, một khi nhắm mắt lại, bất cứ ai cũng chỉ nhớ rõ khuôn mặt trắng bệch, lại không nhớ rõ tướng mạo không có gì đặc sắc này, đây là một chuyện rất mâu thuẫn, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện trên người trước mắt này.
Gã mang theo nụ cười, dường như đang trò chuyện vui vẻ với Từ Tòng Dương, chỉ là nụ cười nhàn nhạt này lại không cách nào che giấu hàn ý phát ra từ trên người gã.
Hàn ý này dường như phát ra từ từng lỗ chân lông của người này, dường như người này trời sinh đã mang theo hàn ý này.
Tuy Kiều Minh Đường giật mình trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn rất trấn định, tiến tới chắp tay nói:
Từ Tòng Dương cười nói:
Chờ Kiều Minh Đường ngồi xuống, sau khi tôi tớ dâng trà, Từ Tòng Dương mới giới thiệu với quái nhân kia:
Quái nhân hơi vuốt cằm, cười nói:
Kiều Minh Đường thấy người này có thể ngồi ngang hàng với Từ Tòng Dương, liền biết thân phận người này chắc chắn không thấp, nhưng y lại nghĩ không ra trong triều có vị trọng thần nào có bề ngoài thế này.
Từ diện mạo người này, căn bản nhìn không ra tuổi của gã.
Từ Tòng Dương hiển nhiên cũng nhìn ra nghi kị của Kiều Minh Đường, cười nói:
Kiều Minh Đường cả kinh, thất thanh nói:
Quái nhân kia cười ha ha nói:
Kiều Minh Đường quả thật chấn động trong lòng.
Thần Y Vệ chính là nha môn thần bí nhất Đại Tần, không thuộc sự quản hạt của bất cứ nha môn gì, quan viên Trung Thư, Môn Hạ, Thương Thư tam tỉnh lục bộ không có bất kỳ quyền lực nhúng tay vào Thần Y vệ, Thần Y Vệ chỉ nghe lệnh của Hoàng đế.
Thần Y Vệ rốt cuộc có bao nhiêu lại viên, ai cũng không rõ ràng lắm, nhưng không itsn gười lại biết được, trái tim Thần Y Vệ ở Bạch Lâu, trong Thần Y Vệ, còn có Tứ Đại Thiên hộ Thanh Long, Bạch Hồ, Huyền Vũ, Chu Tước; bốn người này đều là hạng người tài giỏi vô song, thần long thấy đầu không thấy đuôi, tuy mọi người biết tên, nhưng gặp mặt bọn họ, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Kiều Minh Đường Tổng đốc một Đạo, hậu trường sâu đậm, vẫn hiểu một chút về Thần Y Vệ.
Thanh Long Như Quỷ, Bạch Hổ Hàn Thương, Huyền Vũ Vạn Tượng, Chu Tước Lưu Hương.
Đây là một câu rất ít người biết cũng gần như không ai biết ý tứ trong đó, Kiều Minh Đường nghe nói người này chính là Lâm Băng, lập tức nhớ tới bốn chữ Huyền Vũ Vạn Tượng.
Trước kia y biết rõ Huyền Vũ Thiên hộ Thần Y Vệ dường như họ Lâm, lại không biết tên thật, hiện giờ mới biết được tên gọi Lâm Băng.
Nghe Lâm Băng tự xưng vinh hạnh, Kiều Minh Đường vội chắp tay nói:
Thiên hộ Thần Y Vệ, nếu bàn về chức vị, không so được Tổng đốc một Đạo, càng kém Đại học sĩ tiền điện, nhưng cho dù quan to Nhất Phẩm trong triều, cũng không cảm thấy thân phận Thiên hộ Thần Y Vệ thấp hơn mình.
Lâm Băng có thể ngồi ngang hàng với Từ Tòng Dương, cũng không có gì đáng trách.
Lâm Băng cười nhạt một tiếng, nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, nói thẳng vào vấn đề:
Lâm mỗ rời kinh làm việc, trùng hợp đi ngang qua phủ Vân Sơn, biết Từ Đại học sĩ ở đây, cho nên tiến tới, cũng không dám quấy nhiễu Kiều đại nhân.
Đâu có đâu có.
Kiều Minh Đường vội cười nói.
Từ Tòng Dương nói:
Lâm Băng đã cười đáp:
Gã nhìn về phía Kiều Minh Đường, nói:
Kiều Minh Đường gật đầu nói:
Ồ.
Nghe nói hai người chuẩn bị dẫn rắn rời động?
Lâm Băng hỏi.
Kiều Minh Đường liếc Từ Tòng Dương, Từ Tòng Dương hơi vuốt cằm, ý tứ hiển nhiên để cho y có gì cứ nói, y lập tức nghiêm nghị nói:
Lâm băng vuốt cằm, hơi trầm ngâm hỏi:
Kiều Minh Đường thở dài:
Lâm Băng nói:
Kiều Minh Đường cười nói:
Lâm Băng đáp:
Kiều Minh Đường cũng không phản bác, chỉ nói:
Lâm Băng cười nói:
Kiều Minh Đường cảm thấy Lâm Băng nói chuyện cổ quái, mặc dù y là người rất thông minh, trong nhất thời thực sự đoán không ra Lâm Băng rốt cuộc có ý tứ gì.
Từ Tòng Dương khẽ vuốt râu bạc trắng, nói:
Lâm Băng gật đầu nói:
Đôi mắt gã đột nhiên rét lạnh, nhìn về phía Kiều Minh Đường, nói:
Kiều đại nhân, hơn mười tên loạn đảng không thể nạy mở miệng, hiện giờ ở nơi nào?
Đang ở trọng lao, có phái trọng binh canh gác.
Lâm Băng gật đầu cười nói:
Kiều Minh Đường đứng dậy gật đầu, lập tức hỏi Từ Tòng Dương:
Đại học sĩ, như vậy ngày mai… ?
Hết thảy như thường.
Lâm Băng đã cười nói:
…
…
Hôm nay Sở Hoan không tới hành dinh, sau khi trở về từ Mậu Huyện, Doanh Nhân để Sở Hoan nghỉ ngơi hai ngày, Sở Hoan tự nhiên vui vẻ nghỉ ngơi, buổi sáng dậy không tính muộn.
Chỉ là hắn cảm thấy thái độ của Tố Nương hôm nay hơi kỳ quái, mỗi lần nhìn mình, trong mắt Tố Nương mang theo thần sắc cổ quái, không thể nói là lạnh như băng, nhưng ánh mắt cổ quái này, khiến Sở Hoan hơi sợ hãi.
Hắn nếm qua điểm tâm, nói chuyện với mẫu thân một chút, tuy lang trung đã thăm Sở Lý thị, trên người cũng không mắc bệnh, nhưng Sở Hoan vẫn cảm giác được tinh khí mẫu thân dường như kém hơn không ít, trong lòng vẫn có vài phần bận tâm.
Hôm nay sau khi trở về, chưa có tới Tô phủ, hắn biết rõ mấy ngày nay Lâm Lang chắc chắn bận tối mặt tối mày, lại thêm mỗi lần Tố Nương đi qua bên cạnh, ngẫu nhiên dùng ánh mắt cổ quái liếc mình, điều này khiến Sở Hoan phát run trong lòng, sớm rời khỏi nhà, đi tới Tô phủ.
Hắn đến Tô phủ, Lâm Lang và Tô bá cũng không ở trong phủ, đều ra ngoài làm việc. Trong lúc rảnh rỗi, Sở Hoan liền tới viện của hộ viện, dạy bảo đám hộ viện một ít công phu quyền cước.
Giữa trưa, hắn mới nghe nói Lâm Lang trở về, tới hành lang, thấy Lâm Lang đang nói chuyện với Tô bá. Chứng kiến Sở Hoan tới, Lâm Lang lập tức vui vẻ, vội vàng hỏi thăm tình hình mấy ngày này của Sở Hoan. Sở Hoan tất nhiên sẽ không nói chuyện Trung Nghĩa Trang, chỉ nói xử lý một số việc. Lâm Lang nhìn thấy vết cắt trên mu bàn tay Sở Hoan, rất đau lòng, vội vàng hỏi thăm duyên cớ, Sở Hoan nói bị gai đâm làm bị thương, Lâm Lang vội sai người mang thuốc tới, chờ tất cả bọn họ lui ra, tự mình rịt thuốc cho Sở Hoan, chăm sóc rất chu đáo.
Sở Hoan ấm áp trong lòng, hỏi:
Nhắc tới Hòa Thịnh Tuyền, Lâm Lang lại vui mừng, nói:
Sở Hoan nghĩ nghĩ, cười nói:
Nắm tay nhỏ của Lâm Lang nhẹ đập lên vai Sở Hoan, đôi môi đỏ mọng cắn chặt, nói khẽ:
Sở Hoan vui vẻ trong lòng, lại muốn ôm eo nhỏ của Lâm Lang. Lâm Lang sớm có phòng bị, eo nhỏ uốn éo, đã né tránh, che lấy miệng nhỏ nhắn, chỉ ra ngoài cửa, cười vô cùng quyền rũ:
Sở Hoan cười ha ha, lập tức nghiêm mặt nói:
Lâm Lang suy nghĩ nói:
Sở Hoan mừng nói:
Lâm Lang thản nhiên cười, kiều diễm ướt át, cố ý nói:
Sở Hoan nhịn không được, đưa tay kéo Lâm Lang qua, cười nói:
Lâm Lang ngọt ngào trong lòng, chợt thấy cặp mày Sở Hoan nghiêm túc lên, không khỏi ôn nhu hỏi:
Sở Hoan nhìn Lâm Lang, do dự một chút, rốt cuộc nói: