Lâm Lang nhất thời không phản ứng, cười nói:
Tiếp đó hiểu được cái gì, mặt nàng hơi biến sắc, giọng nói hơi run rẩy, nói:
Sở Hoan nắm tay Lâm Lang, hơi trầm ngâm, cuối cùng không giấu diếm:
Lâm Lang hơi ngẩn người, sau một lát mới miễn cưỡng cười nói:
Đây là chuyện tốt mà, sao chàng một mực gạt ta?
Ta cũng vừa mới biết.
Sở Hoan nói:
Lâm Lang thản nhiên cười nói:
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
Ta còn đang suy nghĩ.
Vương gia phân phó, chàng cũng không thể vi phạm.
Lâm Lang ngồi xuống ghế bên cạnh, ôn nhu nói:
Sở Hoan nhìn Lâm Lang, không nói gì.
Dường như Lâm Lang nhìn ra tâm tư Sở Hoan, lại cười nói:
Sở Hoan không buông bàn tay nhỏ bé của Lâm Lang ra, nói:
Tuy rằng Lâm Lang miễn cưỡng cười, nhưng vành mắt cũng hơi đỏ lên, nói:
Sở Hoan lắc đầu nói:
Nếu thật sự phải tới kinh thành, trước tiên ta muốn làm xong một việc.
Cái gì?
Sở Hoan ngưng mắt nhìn lâm Lang, trịnh trọng nói:
Thân thể Lâm Lang chấn động, đôi mắt lập tức tràn đầy vẻ hạnh phúc. Nàng cắn cặp môi đỏ mọng, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lắc đầu thở dài:
Không nói tới Phạm gia có hôn thư trong tay, chàng trở thành hộ vệ của Vương gia, tiền đồ như gấm, ta... Ta không xứng với chàng.
Không nên nói bậy.
Sắc mặt Sở Hoan trầm xuống:
Tâm tình Lâm Lang vô cùng phức tạp, nước mắt lăn xuống, trong nhất thời không biết nói gì cho phải.
Sở Hoan đứng lên nói:
Hôm nay ta sẽ tới huyện thành, tìm Phạm gia ngả bài.
Không được.
Lâm Lang bắt lấy cánh tay Sở Hoan:
Nàng kéo Sở Hoan ngồi xuống, mới ôn nhu nói:
Chàng yên tâm đi thôi, chỉ cần có những lời này của chàng, ta một mực chờ chàng, chuyện nơi này, đều giao cho ta xử lý là được rồi.
Nhưng là.. !
Chàng nghe ta là được rồi.
Lâm Lang nhu tình vô hạn:
Nàng ôn nhu nhìn Sở Hoan, khẽ nói:
Sở Hoan nhíu mày.
Thật ra Sở Hoan không phải người ngu, hắn có thể hiểu được Lâm Lang dụng tâm lương khổ, ước hẹn một năm, thực tế chính là thời gian để Sở Hoan suy nghĩ thật kỹ.
Hắn trầm ngâm.
Không thể không nói, đối với tương lai của mình hắn cũng không có kế hoạch quá mức rõ ràng, càng không biết có thể thật sự làm bạn Lâm Lang vượt qua cả đời này hay không.
Nếu hiện giờ lấy Lâm Lang qua cửa, tuy cho Lâm Lang danh phận, nhưng hắn không biết có thể thật sự khiến Lâm Lang hạnh phúc hay không.
Tay kia của Lâm Lang cũng nắm tay Sở Hoan, ôn nhu nói:
Sở Hoan ôn hòa cười, suy nghĩ, rốt cuộc nói:
Nàng... nguyện ý chờ ta một năm?
Là chàng chờ ta một năm.
Lâm Lang thản nhiên cười:
Nói tới đây, khuôn mặt quyến rũ hơi ửng hồng.
Sở Hoan nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lâm Lang, nghiêm nghị nói:
Lâm Lang duỗi một ngón tay, Sở Hoan hiểu rõ ý tứ, hai ngón tay đan xen với nhau, Lâm Lang cười nói:
Sở Hoan cười ha ha nói:
...
...
Lúc hoàng hôn, trên đường phố không nhiều vết chân người của phủ Vân Sơn, một nữ tử mặc váy vải thô, đầu đội khăn trùm màu xám, cầm một chiếc rổ trong tay, cúi đầu rẽ vào một ngõ từ con phố dài, nhìn trước nhìn sau, mới tiến tới một chiếc cửa nhỏ trong ngõ hẻm, cười nhỏ mở ra, nữ tử giống như nha hoàn này tiến vào bên trong, động tác nhanh nhẹn.
Sau cửa là một viện nhỏ, cực kỳ âm u, giữa viện đặt hai cỗ quan tài, quan tài chưa quét nước sơn, dường như mới tạo được khung, một kẻ dáng người nhỏ dẫn nữ tử tiến vào gian phòng ốc bên cạnh. Vào trong phòng, liền chứng kiến năm sáu cỗ quan tài bày ở bên trong, quan tài cách nhau khá hẹp, vẫn có thể để người đi qua được.
Nữ tử rất quen thuộc mà đi xuyên qua các quan tài, đi tới đằng sau quan tài, bên tường lại có một cánh cửa, nàng tiến tới gõ nhẹ cửa, trong phòng lập tức truyền ra giọng nói cảnh giác:
Nữ tử đưa tay kéo khăn trùi xám trên đầu xuống, một bộ tóc đen nhánh xõa ra, nàng đặt rổ ở một bên, trong tay cầm một chiếc trâm, vén tóc lại, sau đó dùng cây trâm giữ lại, nhìn lên quyến rũ hàm xúc, tuy mặc áo vải thô trên người, thực sự khó giấu được vẻ đoan trang của nàng, chỉ là biểu lộ không khỏi lạnh nhạt một chút, khẽ nói:
Cửa phòng mở ra, một khuôn mặt lộ ra, trên mi trái người này có một cái bớt lớn màu hồng, bộ dáng bốn mươi tuổi gì đó, chứng kiến cô gái này, nói:
Cô gái này, dĩ nhiên là Lâm Đại Nhi chạy thoát khỏi Hắc Thủy Sơn lần trước.
Lâm Đại Nhi vào trong phòng, cửa sổ trong phòng này dùng tấm vãn gỗ cố định lại, trong phòng cực kỳ nghiêm mật. Trên một cái bàn, đặt một chén đèn dầu, trên bàn, có hai ba người, trên mặt một người trong đó đeo mặt nạ dữ tợn bằng đồng xanh, đúng là Hầu Mạc Tín được xưng là Đạo Sứ.
Lâm Đại Nhi đi vào trong phòng, kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống. Động tác của nàng lưu loát, rất có hào sảng nữ nhi giang hồ, không hề lề mềm, nói thẳng vào vấn đề:
Nàng nhìn hán tử bớt hồng Tiết Thanh Sơn, nói:
Tiết Thanh Sơn nghiêm nghị nói:
Lâm Đại Nhi hơi gật đầu, lập tức nói:
Tiết Thanh Sơn gật nhẹ đầu, lập tức cau mày nói:
Lâm Đại Nhi thở dài:
Tiết Thanh Sơn nói:
Lông mày Lâm Đại Nhi chau lại, khuôn mặt nghiêm túc, lắc đầu nói:
Tiết Thanh Sơn thở dài:
Đôi mắt Hầu Mạc Tín dưới mặt nạ lại hơi tức giận, nhưng cũng mang theo một tia hoảng sợ, rốt cuộc mở miệng nói:
Đại... Đại Nhi, nàng không nên càn quấy. Nàng làm như vậy, một khi thất thủ, sẽ bại lộ hành tung chúng ta. Nàng khư khư cố chấp, chuyện lớn như thế, trước đó cũng không để ta bẩm báo Thiên Công, sau này bị Thiên Công biết được, nàng... nàng có nghĩ tới hậu quả chưa?
Im mồm.
Lâm Đại Nhi trách mắng:
Hầu Mạc Tín hơi tức giận, nói:
Được, đã không có chỗ để ta nói chuyện, vậy các người cho ta giải dược, để ta rời khỏi chỗ này. Các ngươi không nghe Đạo Môn hiệu lệnh, tự tiện hành động, đã vi phạm lời thề... !
Vi phạm lời thế?
Lâm Đại Nhi giơ tay lên, không biết khi nào nhiều hơn một dao găm, hung hăng cắm lên mặt bàn, cười lạnh như băng:
Hầu Mạc Tín không nói gì.
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói: