Sở Hoan đột nhiên ra tay ngăn cản đao của Lý Tông Toàn, điều này khiến các Cấm Vệ Quân khác đều chấn động, vốn có không ít Cấm Vệ Quân xông lên theo Lý Tông Toàn, lúc này không nhịn được mà dừng bước.
Lý Tông Toàn cả giận nói:
Sở Hoan thản nhiên nói:
Đáng chết đã giết, không nên giết, còn muốn đuổi cùng giết tận sao?
Những kẻ này đều là loạn đảng.
Lý Tông Toàn quát:
Sở Hoan lắc đầu nói:
Hắn đưa tay chỉ đứa bé năm sáu tuổi, trầm giọng nói:
Sở Hoan sẽ không ngăn cản Cấm Vệ Quân giết chóc những tráng niên kia, dù sao chức trách của quan binh chính là tiêu diệt, nhưng hắn lại không thể chịu được những người cầm đao máu chém giết người già và trẻ nhỏ.
Cho dù đại đao bổ về phía những người già và trẻ nhỏ này không phải hắn ra tay, nhưng hắn cảm thấy, bất luận một cây đao nào bổ về phía bọn họ, mình chính là đồng lõa, mình chính là đao phủ giết chóc những người này.
Lý Tông Toàn nâng đao lên, Sở Hoan cũng nắm chặt đao. Đúng lúc này, liền thấy Lâm đại nhân chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi tới.
Mọi người nhường ra con đường, Lâm đại nhân đi tới phía trước, nhìn chằm chằm Sở Hoan, trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
Hai mắt gã như dao, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan, thản nhiên nói:
Sở Hoan thu đap chắp tay nói:
Đại nhân, những người này đều là người già cùng phụ nữ và trẻ em không có lực phản kháng, nếu chúng ta động đao với bọn họ, sau này lan truyền ra ngoài, thanh danh của Cấm Vệ Quân chắc chắn bị tổn hại!
Loạn đảng chưa diệt trừ, Đế quốc Đại Tần ta sẽ bị tổn hại.
Lâm đại nhân thản nhiên nói, phất phất tay, ý bảo Sở Hoan tránh ra.
Sở Hoan lại quì xuống, chắp tay nói:
Những người già yếu này thật sự không thể tưởng tượng được, trong Cấm Vệ Quân lại có người thỉnh cầu cho bọn họ, hai mắt nhìn nhau.
Lâm Đại Nhi chịu đựng đau đớn rất lớn, từ chân núi thấy được màn này, nàng xem thấy Lý Tông Toàn xuất đao, chứng kiên Sở Hoan đột nhiên ngăn cản đao của Lý Tông Toàn, thậm chí bảo vệ trước người một đám già trẻ.
Nàng cũng không tin một màn này.
Nàng không biết người phương nào lại động thân mà ra lúc này, tuy xem mơ hồ, nhưng vẫn lờ mờ cảm giác được thân hình người nọ dường như hơi quen thuộc.
Lý Tông Toàn tháy Sở Hoan như thế, lập tức chắp tay nói với Lâm đại nhân:
Lý Tông Toàn là người lâu năm trong Cấm Vệ Quân, quan hệ trong Cấm Vệ Quân lớn hơn Sở Hoan rất nhiều, gã vừa nói như vậy, lập tức có nhiều người đều nói:
Vệ Thiên Thanh nhíu mày, trầm giọng quát:
Vệ Thiên Thanh nói như vậy, các Cấm Vệ Quân không dám nói lời nào.
Sơn cốc tràn ngập máu tanh, Lâm đại nhân thần sắc lạnh lẽo, chậm rãi đi tới trước mặt Sở Hoan, ngồi xổm xuống, gần Sở Hoan trong gang tấc, giọng nói cực lạnh cũng rất nhỏ:
Ngươi cũng biết, bản quan thích đánh cờ, trắng đen phân rõ, liều chết tranh chấp, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Ty chức không hiểu quân cờ.
Mặc dù mắt Lâm đại nhân lạnh lẽo, Sở Hoan lại không chút sợ hãi, bình tĩnh nói:
Lâm đại nhân lạnh lùng cười, tay trái đột nhiên đánh ra. Sở Hoan cảm thấy kình phong đánh tới, chấn động muốn né tránh, nhưng tay Lâm đại nhân đã đánh tới đầu vai hắn.
Sở Hoan chỉ cảm thấy kình khí đạp vào mặt, đầu vai đau nhức kịch liệt, dĩ nhiên bị đánh ngã trên mặt đất.
Tay cầm đao của hắn xiết chặt, nhưng lập tức buông ra.
Lúc này Vệ Thiên Thanh đã phi thân tiến tới, bảo vệ trước người Sở Hoan, quì xuống chắp tay nói:
Vệ Thiên Thanh có địa vị cùng uy vọng rất cao không thể rung chuyển trong Cấm Vệ Quân Tây Sơn Đạo, gã nói như vậy, trong nháy mắt chung quanh có vài chục người quỳ rạp xuống đất, cùng kêu lên:
Lý Tông Toàn nhíu mày, đám người bên cạnh gã cungxn hìn nhau, cuối cùng đều quỳ xuống, miễn cưỡng nói:
Lý Tông Toàn thấy mọi người đều quỳ xuống cầu tình, bản thân gã tự nhiên không thể đi đứng một mình. Đắc tội Sở Hoan gã cũng không quan tâm, nhưng gã không dám đắc tội Vệ Thiên Thanh, gã không tình nguyện mà quỳ xuống, nghẹn ra một câu:
Lâm đại nhân tới bên người Sở Hoan, nói khẽ:
Sở Hoan hiểu rõ ý tứ của gã, biết nhân tình theo lời gã, tám chín phần mười là chỉ Phùng Ngọ Mã. Trung Nghĩa Sơn Trang bản thân Phùng Ngọ Mã bị trọng thương, hắn cứu Phùng Ngọ Mã, giống như có một ân tình đối với Thần Y Vệ.
Vệ Thiên Thanh nói:
Lang tướng Quách Dương cũng nói:
Gã nghẹn lời trong cổ, không nói ra, hiển nhiên cũng bất mãn đối với việc tru sát già yếu.
Lâm đại nhân liếc nhìn mọi người, cười nhạt một tiếng, rốt cuộc nói:
Cấm Vệ Quân có người mừng có kẻ phẫn nộ, những người không muốn lạm sát già yếu thở ra nhẹ nhàng, nhưng trong lòng những kẻ muốn lập công được thưởng như Lý Tông Toàn lại có vài phần oán giận, đều hung hăng nhìn về phía Sở Hoan.
Lâm đại nhân xoay người, nhìn thi thể đầy đất, nói:
Vài tên Lang tướng Quách Dương lập tức chia đám đông ra làm hai, một nhóm trói tạm giam những kẻ già yếu kia, một nhóm thì kiểm kê thi thể, lục soát Bằng Trại trong bãi đá còn che giấu tàn dư hay không.
Vệ Thiên Thanh nâng Sở Hoan dậy, hỏi:
Sở Hoan lắc đầu.
Vừa rồi Lâm đại nhân ra tay, nhìn qua cực kỳ sắc bén, ngay từ đầu Sở Hoan thực sự cảm thấy đầu vai đau nhức kịch liệt, nhưng loại đau nhức này biến mất rất nhanh, hắn bỗng nhúc nhích cánh tay, không có gì không ổn, xem ra Lâm đại nhân cũng không phải thực sự muốn đả thương mình.
Nhưng Lâm đại nhân ra tay nhìn qua hung ác sắc bén, lại không tạo thành thương tổn, bợi vậy có thể thấy được Lâm đại nhân nắm giữ hỏa hầu chưởng pháp đã là tùy tâm sở dục, người này tu luyện thể thuật, tu vi thể thuật của gã chắc hẳn đã đạt đến cảnh giới khiến người ta khủng bố.
Sở Hoan hiểu rõ trong lòng, Lâm đại nhân này chắc chắn là người Thần Y Vệ, nhìn từ võ công và quyền thế của gã, tuyệt đối phía trên đám Bách hộ Phùng Ngọ Mã Lý Mão Thỏ này.
Sở Hoan không biết người này lại là Vệ đốc Thần Y Vệ.
Mãi đến giờ phút này, chỉ sợ ngay cả trọng thần trong triều cũng không mấy người biết Vệ đốc Thần Y Vệ rốt cuộc là ai, bắt đầu từ khi sinh ra, Thần Y Vệ đã có vẻ thần bí khác thường.
Có một số người tự cho là hiểu rất rõ Thần Y Vệ, nhưng khi bọn họ thực sự nghĩ kỹ, lại phát hiện hoàn toàn không biết gì về Thần Y Vệ cả.
Làm Vệ đốc Thần Y Vệ, thân phận của gã không phải chuyện đùa, Sở Hoan cũng không biết vị Vệ đốc kia lại ra ngoài chỉ huy tiễu trừ loạn đảng, hắn khẳng định trong lòng, Lâm đại nhân này tám chín phần mười chính là một trong Tứ Đại Thiên Hộ Thần Y Vệ.
Vệ Thiên Thanh nhẹ giọng khen:
Sở Hoan đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn qua thi thể trong bãi đá, lúc này mọi người đang kiểm kê thi thể, Sở Hoan chậm rãi đi qua, nơi đi qua thi thể nằm lung tung.
Sở Hoan biết rõ, nhóm người này chắc chắn là đồng đảng của Lâm Đại Nhi, chỉ là cừa rồi chiến đấu hỗn loạn, dường như không chứng kiến bóng dáng Lâm Đại Nhi.
Hắn không biết trong những thi thể này, sẽ có một chiếc là của Lâm Đại Nhi hay không.
...
Lâm Đại Nhi đương nhiên không ở trong đó, nàng vốn tưởng rằng dao mổ của những quan binh kia sẽ bổ về những phụ nữ và trẻ em kia, tim như bị dao cắt, cực kỳ bi phẫn, thậm chí muốn mọc ra một đôi cánh, nhảy xuống từ trên núi, giết chết đám quan binh kia một tên cũng không tha.
Chứng kiến quan binh dường như thay đổi chủ ý, cũng không tiếp tục giết chóc, chỉ trói các gia quyến lại, Lâm Đại Nhi hết sức kinh ngạc, nhưng tình cảnh vừa rồi nàng thấy rõ, những gia quyến kia tìm được đường sống trong chỗ chết, dường như chính là do thân ảnh quen thuộc với nàng kia.
Đôi mắt Lỗ Thiên Hữu cũng hơi đỏ lên, nhìn xem thi thể huynh đệ Sáp Huyết Hội bị chất đống, có người tìm được bình dầu trong trại tưới dầu lên thi thể chuẩn bị đốt cháy, hai mắt Lỗ Thiên Hữu nhắm lại, hai tay nắm chặt run run, mu bàn tay nổi lên gân xanh, cơ trên mặt vặn vẹo, hiển nhiên trong lòng thừa nhận thống khổ và bi phẫn rất lớn.
Lâm Đại Nhi nhìn xem lửa lớn bùng lên, nhìn thấy đám Cấm Vệ Quân giống như ma quỷ trong mắt nàng kia, đôi mắt nàng nước mắt như mưa, thì thào tự nói:
Miệng vừa nói, nữ tử xưa nay kiên cường này chợt thấy được một dòng máu xông lên đầu, đầu váng mắt hoa, thân thể lảo đảo muốn té ngã. Lỗ Thiên Hữu thấy thế giật mình, đỡ lấy nàng từ phía sau, cả kinh nói:
Lâm Đại Nhi cảm thấy trước mắt mơ hồ, căm hận nói:
Thân thể Lỗ Thiên Hữu chấn động, nhìn qua lửa lớn hừng hực đốt cháy thi thể trong sơn cốc, trong mắt hiện ra vẻ ác lạnh.