Lâm Đại Nhi nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói:
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhíu mày lại nói:
Ánh mắt Lỗ Thiên Hữu sáng bừng lên nói:
Có liên quan gì tới Đạo Môn không?
Muội cũng không biết.
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
Phụ thân cũng không nhắc tới.
Là thứ gì vậy?
Lỗ Thiên Hữu hỏi.
Lâm Đại Nhi nói:
Là một viên đá.
Viên đá sao?
Dạ!
Lâm Đại Nhi gật đầu nói:
Lỗ Thiên Hữu ngạc nhiên nói:
Hỏi tiếp:
Lâm Đại Nhi cúi đầu, rất nhanh rồi ngẩng đầu lên, lắc đầu nói:
Lỗ Thiên Hữu cau mày nói:
Không còn sao?
Lần trước chúng ta bắt cóc vợ của Kiều Minh Đường ở Kính Hà, dùng ả để trao đổi huynh và nhị thúc, nhưng cuối cùng lại bị bọn họ trốn thoát rồi.
Trong mắt Lâm Đại Nhi có chút tức giận:
Rồi tiếp tục tự trách:
Lỗ Thiên Hữu thở dài, an ủi:
Lâm Đại Nhi ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
Nhưng muội luôn nghi ngờ bị một người lấy.
Ố?
Lỗ Thiên Hữu nói:
Lâm Đại Nhi hơi trầm ngâm lắc đầu nói:
Trong lòng thì đang hiện ra bộ dạng của Sở Hoan, phát hiện sau khi viên đá bị mất, Lâm Đại Nhi cũng đã tìm lục soát Sở Hoan, nhưng vẫn không tìm được ra viên đá đó.
Nhưng sau này suy nghĩ lại, thường ngày bản thân rất cẩn thận thận trọng, viên đá luôn theo bên mình, có một lần duy nhất có thể bị mất, là lúc đang giằng co với Sở Hoan ở trên sông, cái tên tiểu tử đó còn xé cả chiếc yếm của mình ra, nàng không biết rằng viên đá màu hồng kia có phải là bị Sở Hoan nhân cơ hội đó lấy đi không nữa, hay là bị rơi xuống sông.
Nàng chỉ cảm thấy viên đá đó rất bình thường không có gì kỳ quái cả, những người khác cũng chưa chắc nhìn thấy được, Sở Hoan cũng chưa chắc đem viên đá đó đi được, rất có khả năng là bị rơi xuống sông rồi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn khẳng định Sở Hoan không lấy đi viên đá đó.
Thực ra Sở Hoan và nàng âu yếm trên sông, nhưng tuổi tác của nàng cũng không còn trẻ tuổi gì, nhưng lại chưa bao giờ bị đàn ông chạm vào người, thi thoảng nghĩ lại, quả thật cũng có chút ngại ngùng và tim đập nhanh hơn.
Lỗ Thiên Hữu thấy manh mối cuối cùng đã không còn, cười khắc khổ nói:
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
Lỗ Thiên Hữu thấy đang suy nghĩ liền hỏi:
Lâm Đại Nhi nói:
Lỗ Thiên Hữu ngẩn người ra.
Lâm Đại Nhi chậm rãi nói:
Lỗ Thiên Hữu hiển nhiên cảm thấy bên trong cũng có nghi hoặc.
Vẻ mặt Lâm Đại Nhi nghiêm túc nói:
Lỗ Thiên Hữu có vẻ hiểu ra cái gì đó, hỏi:
Đại Nhi, ý của muội có phải là, trong quan phủ Thông Châu, cũng có người của Đạo Môn sao?
Hàn Mạc Tín đã từng nói, môn đồ của Thiên Môn Đạo trải khắp thiên hạ, không có chỗ nào là không có cả, một ai đó cũng có thể là môn đồ của Đạo Môn.
Lâm Đại Nhi nói:
Lão nói như vậy, rõ ràng là biết rất rõ những việc của Thiên Môn Đạo, nhưng cũng nói rõ, những người của Thiên Môn Đạo không hề tụ tập ở một nơi nào đó mà trải khắp nơi, đều là được che dấu bằng những người có thân phận, người của quan phủ cũng là người, trong đó chưa chắc đã không có môn đồ của Đạo Môn.
Muội nói không hề sai.
Lỗ Thiên Hữu vỗ tay nói:
Rồi hỏi:
...
...
Trần huyện huyện lệnh lúc này đang quỳ dưới chân Vệ Thiên Thanh, dập đầu liên tục mấy cái liền, run rẩy nói:
Danh sách mỏ đá trong tay Lâm đại nhân cũng đã bốc cháy lên rồi, lão tiện tay ném trước mặt Trần Xung, vẻ rất thản nhiên nhìn Trần Xung, và không nói năng gì.
Dánh sách cháy bừng bừng, ngọn lửa rọi lên mặt Trần Xung, khiến vẻ mặt hắn trắng bệch ra.
Lần này hắn cũng đã hiểu được, phủ thành phái người tới, quả thực là điều tra mỏ đá, xem ra những vụ việc thiên tư làm mất kỷ cương ở mỏ đá đã bị bại lộ, thấy Vệ Thiên Thanh lạnh lùng nhìn mình, nên thẳng thắn nói:
Vệ tổng chế, hạ quan cũng bị ép buộc bất đắc dĩ mà làm vậy thôi, thân phận của hạ quan hèn mọn, những việc ở trên, hạ quan... hạ quan không dám hỏi.
Ngươi nói bề trên là có ý gì?
Vệ Thiên Thanh chậm rãi nói:
Trần Xung lập tức nói:
Rồi chỉ vào danh sách mỏ đá nói:
Hai vị đại nhân, cái danh sách này, chính là của các vị quan trên, là để báo cáo với tổng đốc đại nhân và triều đình. Trên thực tế mỏ đó ở Trần huyện không chỉ có hai mươi bảy nơi, rốt cục có bao nhiêu, hạ quan... hạ quan quả thực cũng không nắm chính xác.
Ngươi là một quan phụ mẫu của một huyện, những sự việc của Trần huyện, lẽ nào ngươi không biết sao?
Vệ Thiên Thanh cười lạnh lùng nói.
Trên trán và sau lưng của Trần Xung đã toát hết mồ hôi lạnh , nói:
Vệ Thiên Thanh nhíu mày nói:
Các ngươi tư thông khai mỏ sao?
Không phải hạ quan, hạ quan tuyệt đối không có cái gan đó.
Trần Xung vội vàng xua tay nói:
Tuy hạ quan là huyện lệnh của Trần huyện, nhưng những việc của mỏ đá, từ trước tới giờ đều không dám nhúng tay vào, mỏ đá từ trước tới giờ đều sở khai khoáng phụ trách tài vụ, còn Thông Châu hộ bộ ti thì phái người đến xử lý những việc lớn nhỏ ở mỏ đá, và còn buôn bán với bên ngoài nữa, đều là... đều là người của hộ bộ ti xử lý cả, sở khai khoáng cũng thi thoảng mới tới thị sát một lần thôi.
Ngươi muốn nói, những kẻ tư thông khai thác quặng đá là sở khai khoáng và hộ bộ ti liên kết giở trò sao?
Vẻ mặt Vệ Thiên Thanh lạnh lùng nói.
Trần Xung đã tới nước này, cũng chẳng quan tâm tới cái khác nữa, cũng biết rằng nếu bản thân giấu diếm gì, thì có khả năng mất đầu rất cao, liền trả lời:
Thấy Vệ Thiên Thanh vẫn lạnh lùng nhìn mình, hắn vội vàng nói:
Không dám tiếp tục nói nữa.
Cuối cùng Lâm đại nhân cũng thản nhiên nói:
Vệ Thiên Thanh nắm tay nói:
Vẻ mặt của hắn ngưng đọng, rõ ràng là vô cùng phẫn nộ.
Lâm đại nhân thản nhiên nói:
Trần Xung nghe vậy, lập tức ngẩn người ra.
Hai vị đại nhân này rõ ràng là đang điều tra vụ án tư thông khai thác khoáng sản, vì sao lại không thừa nhận.
Vệ Thiên Thanh nói:
Trần Xung vội vàng nói:
Rồi thầm nghĩ: có một nhóm phạm nhân sao? Lẽ nào hai vị đại nhân này đã động thủ, bắt những người khai thác khoáng sản lậu sao?
Vệ Thiên Thanh dặn dò xong, hỏi:
Trần Xung lắc đầu nói:
Vệ Thiên Thanh gật gật đầu, nhìn Lâm đại nhân, nói:
Trần Xung thầm giật mình, thầm nói: khai thác khoáng sản làm sao lại có loạn đảng nhỉ?
Càng thêm sợ hãi hơn, nếu liên quan tới khai thác khoáng sản lậu, thì bãi quan miễn chức thì khó mà miễn được, mang chút bạc mọn bản thân tích lũy được trước kia xuất ra chút ít, không biết chừng có thể giữ được cái mạng sống, nhưng nếu liên quan tới loạn đảng, vậy thì chết chắc rồi.