Sở Lý Thị lắc đầu nói:
Sở Hoan hiểu được, hỏi:
Sở Lý Thị nghiêm mặt nói:
Bà hạ giọng nói:
Sở Hoan thấy lời nói của Sở Lý Thị có ý tứ khác, nói:
Sở Lý Thị lắc đầu nói:
Sở Hoan nhíu mày.
Lời này của Sở Lý Thị quả không giả, nếu như Sở Lý Thị thật sự mất đi, Tố Nương lấy thân phận quả phụ sống cùng Sở Hoan, sẽ khó tránh khỏi có một số người nói này nọ sau lưng, thế này đối với danh dự của Tố Nương và Sở Hoan đều không tốt.
Sở Lý Thị nói:
Sở Hoan hơi trầm ngâm, rồi mới nói:
Sở Hoan trong lòng thầm nghĩ quan hệ chị em giữa Tố Nương và chị dâu vô cùng không tốt, đến lúc đó Tố Nương chắc chắn sẽ không về nhà mẹ đẻ.
Sở Lý Thị nói:
Sở Hoan trong lúc nhất thời bị làm cho hồ đồ, có chút thắc mắc nhìn mẫu thân.
Sở Lý Thị ghé sát Sở Lý Thị, thấp giọng nói:
Sở Hoan ngẩn ra, mặt nóng bừng lên, nói:
Mẹ, chuyện này...!
Mẹ không phải bị mù, rất nhiều việc đều biết.
Sở Lý Thị hạ giọng nói:
Sở Hoan kinh ngạc, không ngờ Sở Lý Thị lại có tính toán như vậy.
Không thể phủ nhận, trong lòng Sở Hoan có lòng cảm kích đối với Tố Nương, cũng có thiện cảm, nhưng chưa từng nghĩ qua hai người có loại quan hệ kia, hoặc là nói hắn chưa từng dám nghĩ có một ngày như vậy.
Trong lòng hắn, thời đại này luân lý đạo thường vô cùng nghiêm khắc, thân là em chồng, sao có thể cưới chị dâu mình.
Chỉ có điều Sở Lý Thị nói ra như vậy, khiến cho Sở Hoan vô cùng sốc.
Chẳng lẽ thời đại này, còn cho phép làm như vậy?
Sở Lý Thị thấy Sở Hoan giật mình, nhẹ giọng nói:
Dừng một lúc, trầm ngâm hồi lâu, rồi mới nói:
Thở dài nói:
Sở Hoan lúng túng nói:
Mẹ, thực ra... thực ra Nhị Lang cũng có một việc muốn thưa với mẹ.
Việc gì?
Thực ra Nhị Lang đã thích một người, đang muốn khẩn cầu mẹ làm chủ.
Sở Hoan nói.
Sở Lý Thị sửng sốt, có chút kinh ngạc nói:
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng cũng đem chuyện Lâm Lang nói hết ra, bao gồm chuyện bản thân bị oan phải vào tù, Lâm Lang đánh trống minh oan cho bản thân, rất nhiều việc về sau, đều cẩn thận nói cho Sở Lý Thị nghe, thậm chí Lâm Lang đã cưới qua một lần cũng không giấu diếm.
Đây dù sao cũng là hôn nhân đại sự, nên không thể giấu diếm mẫu thân chuyện gì.
Sở Lý Thị nghe thấy vô cùng kinh ngạc, sau một lúc lâu mới định thần lại, hỏi:
Sở Hoan gật đầu nói:
Vẻ mặt Sở Lý Thị lập tức có vẻ phức tạp, dung mạo của Lâm Lang trong con mắt Sở Lý Thị, như tiên nữ, hơn nữa khí chất tao nhã, Sở Lý Thị cũng không hề quên.
Nếu như một cô gái như vậy trở hành con dâu của nhà mình, Sở Lý Thị cầu còn không được.
Chỉ có điều, thứ nhất Lâm Lang trước đây đã lấy qua một đời chồng, hơn nữa sớm đã không còn trinh nguyên, hai là bên này còn Tố Nương, chuyện này khiến cho tâm trạng của Sở Lý Thị trở nên phức tạp.
Dù sao bà là dân phụ bình thường, có thể khiến Sở Hoan lấy Tố Nương, một là ân huệ của Tố Nương đối với Sở gia quá lớn, chỉ có thể lấy chuyện này báo đáp, hai là cũng quả thật bởi vì Tố Nương vẫn còn trinh nguyên, băng thanh ngọc khiết, so với Lâm Lang, Sở Lý Thị đương nhiên vẫn hi vọng Tố Nương thành con dâu của Sở gia.
Sở Hoan nhìn ra sự do dự của mẫu thân, biết việc này lớn, hơn nữa thân phận của Lâm Lang quả thật có chút đặc thù, Sở Lý Thị có thể chấp nhận được không, thật đúng là một vấn đề lớn.
Tuy nhiên hắn đã hạ quyết tâm, bản thân đã có đính ước với Lâm Lang, thì sẽ không phụ lòng Lâm Lang, Sở Lý Thị cho dù không đồng ý, bản thân cũng sẽ nghĩ các cách để khuyên Sở Lý Thị chấp nhận.
Sở Lý thị tựa vào đầu giường, nhắm mắt trầm tư, một lúc lâu sau, mới khẽ thở dài nói:
Bà nhìn Sở Hoan, nghiêm mặt nói:
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
Mẹ nói đi.
Mẹ không quản chuyện con có cưới Tô Đông gia không, nhưng Tố Nương phải trở thành vợ cả của con.
Sở Lý Thị nghiêm túc nói:
Sở Hoan nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, mới hạ giọng nói:
Mẹ, Tố Nương tỷ... Có hay không...!
Chút nữa mẹ sẽ thương lượng với Tố Nương chuyện này.
Sở Lý Thị nói:
Nói đến đây, Sở Lý Thị đã lộ ra vẻ mệt mỏi.
Sở Hoan cũng không biết trả lời thế nào, Sở Lý Thị đã nói:
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, đứng lên, đắp chăn cho mẫu thân, rồi mới đi ra.
Hắn đên trước cửa phòng mình, chỉ thấy Tố Nương đang trong phòng mình thu dọn đồ, nghĩ đến những lời nói vừa rồi của mẫu thân, lại nhìn bóng dáng Tố Nương, Sở Hoan lại cảm thấy mặt hơi nóng lên.
...
...
Lâm Lang mua một miếng đất ở một thị trấn ngoài thành Vân Sơn Phủ, dùng để làm chỗ nấu rượu, Sở Hoan đưa cho nàng nấu rượu bí phương, nàng đẫ đích thân chép lại rồi cất cẩn thận, sau này cũng hcinhs là bảo vật của Hòa Thịnh Tuyền.
Từ sau khi được phong là ngự tửu chi gia, Lâm Lang hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều bận tối mũi tối mặt, hơn nữa nàng theo lời nói của Sở Hoan, đầu tiên từ Lưu Gia thôn chiêu mộ một đám nam đinh, tạm thời đưa đến cơ sở làm rượu ở huyện huấn luyện, đợi đến khi cơ sở làm rượu ở huyện xây dựng xong, những người này liền có thể bắt đầu làm việc.
Lâm Lang là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, lúc đi tới Lưu Gia thôn chiêu mộ nam đinh, Lâm Lang cũng cho người nói rất rõ ràng, đó là Sở Hoan muốn giúp đỡ mọi người thôn Lưu Gia.
Có thể vào sơ sở làm rượu, ăn uống không phải lo, hơn nữa tiền công cũng không tệ, bà con đương nhiên cũng vô cùng cảm kích.
Biết được Sở Hoan đã về thành, Lâm Lang cũng bất chấp việc đang phải chuẩn bị xây dựng sơ sở làm rượu, vội vội vàng vàng về phủ thành, Sở Hoan đã sớm ở trong phủ chờ đợi.
Sở Hoan trông có vẻ gầy đi một chút, nhưng thân hình của nàng vốn đẫy đà, mặc dù gầy đi chút ít, nhưng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc, hơn nữa từ sau khi hoàn thành tâm nguyện của Tô đông gia, tinh thần của Lâm Lang cũng luôn rất tốt.
Sở Hoan thấy Lâm Lang, cũng không nói nhiều, chỉ tiến lên, ôm nàng vào lòng, thân thể mềm mại của Lâm Lang, làm cho Sở Hoan cảm nhận được sự ấm áp.
Lâm Lang cảm thấy Sở Hoan ôm rất chặt, trong lòng đã hiểu được chuyện gì.
Sở Hoan ngửi mùi thơm trên người Lâm Lang, hạ giọng nói:
Lâm Lang tựa vào lòng Sở Hoan, nhẹ giọng nói:
Chỉ cần chàng sẵn lòng lấy, thiếp liền đồng ý cưới.
Mẫu thân sức khỏe không tốt, không thể vào Kinh.
Sở Hoan nói:
Lâm Lang nghe Sở Hoan nói như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, nếu như không phải coi bản thân thành người một nhà, Sở Hoan đương nhiên không thể để bản thân chăm sóc người nhà của Sở Hoan. Chàng ấy nói như vậy, vậy thì đã coi bản thân thành vợ của chàng.
Lâm Lang cũng ngửi mùi vị quen thuộc trên người Sở Hoan, nàng không biết lần từ biệt này, sẽ phải bao lâu mới được ngửi cái mùi quản thuộc này, nàng nói:
Bọn họ nhất định sẽ mạnh khỏe.
Nàng cũng phải tự bảo trọng mình.
Sở Hoan vỗ về lưng của Lâm Lang:
Lâm Lang mặt đỏ lên, nhẹ giọng nói:
Sở Hoan cười ha hả, ôm thân thể mềm mại của Lâm Lang, trong lòng cũng đã nghĩ:
Hắn không biết sau khi vào Kinh, sẽ có gian nan hiểm trở thế nào đang chờ hắn, nhưng hắn tin tưởng, thứ mà bản thân muốn, ở Kinh thành nhất định có thể đạt được.
...
...
Sở Hoan cuối cùng vẫn là bước lên con đường vào Kinh.
Trời mới mới tờ mờ sáng, hắn đã cùng Tôn Đức Thắng rời khỏi đi vào Kinh thành, hai người đều cưỡi ngựa, cưỡi đi về phương nam, ngửi hương vị tươi mát của bầu không khi sáng sớm, Sở Hoan biết bản thân sắp bước lên con đường mới.
Quay đầu lại nhìn tòa cổ thành trong nắng sớm, bản thân hắn cung không thể xác định khi nào sẽ một lần nữa đến tòa cổ thành này.
Tiếng vó ngựa vang, từ sau lưng hai con ngựa đuổi theo, Lâm Lang đã giống như một trận gió cưỡi ngựa đến, áo choàng màu trắng bay lên, Sở Hoan quay đầu ngựa, quay đầu lại đón.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa, tiến lên đỡ Lâm Lang xuống ngựa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lang đỏ bừng, từ trên lưng ngựa lấy xuống một bọc, đưa cho Sở Hoan:
Sở Hoan nhận lấy cái bọc, dịu dàng nói:
Lâm Lang nhìn Sở Hoan, đôi mắt đỏ lên, giọng đã nghẹn ngào:
Sở Hoan ghé sát lại gần, thơm một cái vào trán Lâm Lang, không nói thêm lời nào, quay đầu lại lên ngựa, rồi lại quay đầu lại nhìn, cười nói:
Vung roi ngựa, tuấn mã chạy như bay lao đi, Tôn Đức Thắng thúc ngựa đuổi theo, hai con tuấn mã cuối cùng cũng biến mất trong mắt Lâm Lang.